Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 111

Lâm Tiêu Tương thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, liên nhìn về phía Sở Huệ Nhu, nói một cách dứt khoát: “Sau này cô Sở đây sẽ trở thành mợ hai của Mặc Diệu Dương, thân phận vô cùng cao quý không ai có thể sánh bằng”

Vậy nên? Thì sao? Có liên quan gì đến cô à?

“Ồ” An Đình Đình thờ ơ lên tiếng.

Lâm Tiêu Tương bỗng dưng cảm thấy khó chịu! Chẳng lẽ cô không kinh ngạc sao, không tự thấy xấu hổ sao? Cô dựa vào cái gì mà có thể bình tĩnh thờ ơ đối mặt với chuyện này như thế?

“An Đình Đình, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang định giở âm mưu gì. Ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm gì hết nhưng

thực chất cô đã bày mưu quyến rũ cậu hai từ lâu rồi. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên biết thân biết phận mình đi, đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình nữa!”

Sở Huệ Nhu nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, mà Lâm Tiêu Tương cũng đang hả hê nhìn An Đình Đình như đang xem một màn kịch hay. Có vẻ như cả hai người họ đang đợi An Đình Đình biểu lộ ra dáng vẻ thảm hại khi bị người khác công kích.

Nhưng tiếc thay, bọn họ thất vọng rồi. An Đình Đình chẳng những không tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười.

“Nếu thân phận cô Sở đã cao quý như vậy thì cũng nên sở hữu phong thái thanh lịch sang trọng. Cô nhìn cô bây giờ đi, chậc

chậc, lời nói châm chọc chua ngoa, chẳng có gì chút gì gọi là phong cách con nhà quyền quý, mà lại giống như những người phụ nữ chua ngoa kì kèo từng đồng bạc lẻ mua rau ngoài chợ không bằng!”

“Cô.....” Sở Huệ Như tức đến độ gương mặt biến dạng, con đàn bà đê tiện này dám so sánh cô với những người đàn bà thấp

hèn khác.

Cô ta định giơ tay tát An Đình Đình, nhưng Lâm Tiêu Tương đã kịp thời ngăn lại.

Lâm Tiêu Tương nhìn cô ta rồi âm thầm lắc đầu, dù sao nơi này cũng là *** Tháp, mọi hành động đều bị người khác chú ý, không thể làm ra những hành động lỗ mãng như vậy được.

Sở Huệ Nhu tức giận nói: “An Đình Đình, cô cứ chờ đấy, sẽ có ngày tôi khiến cho phải bật khóc”

Nói xong, cô ta hất cằm lên rồi rời đi một cách kiêu ngạo.

Lâm Tiêu Tương cũng lạnh lẽo nhìn cô, rồi buông một câu: “An Đình Đình, chúng ta cứ chờ mà xem!” Sau đó liên đuổi theo Sở Huệ Nhu.

An Đình Đình quay trở về khu làm việc, đồng nghiệp đã ngừng tán dóc chủ đề lúc nãy, ai nấy đều bận rộn làm việc của mình.

Cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cũng bắt tay vào công việc.

Còn về chuyện đổi nữ chính, đến hiện giờ cũng chỉ là chuyện hoang đường vô căn cứ, kết quả cuối cùng vẫn chưa được quyết định, vậy nên An Đình Đình sẽ không cần phải cảm thấy lo lắng làm gì. Cho dù thật sự thay vai, cô cũng chẳng buồn bã cho cam.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi nào về vẫn phải nói chuyện này cho Mặc Diệu Dương, có lẽ anh sẽ giúp được cô đôi chút.

Đến giờ tan làm, An Đình Đình cùng với đồng nghiệp vừa tán dóc vừa đi ra ngoài sảnh lớn của *** Tháp.

“Đình Đình...” Giọng nói của An Mộ Thông bất ngờ vang lên.

An Đình Đình quay đầu lại liền trông thấy An Mộ Thông và Lục Gia Mỹ, sắc mặt hai người họ lộ rõ vẻ mệt mỏi phờ phạc. Xem ra mấy hôm nay bọn họ đã chạy đôn chạy đáo để lo cho hai đứa con vô tích sự kia.

“Tại sao hai người lại đến đây?” An Đình Đình nhìn xung quanh, biết bao nhiêu ánh mắt tò mò của đồng nghiệp đều đã tập trung vê bên này.

“Đình Đình, mẹ biết từ tận đáy lòng con vẫn luôn là một đứa bé lương thiện, coi như mẹ câu xin con, con giúp chúng ta đi được không?”

“Con ngoan, con tha cho anh với chị con đi, hai đứa nó biết lỗi rồi”

Giọng nói của bọn họ trâm thấp, không hê có ý làm to chuyện này lên.

An Đình Đình nói: “Hai người đó từng làm hại tôi, hơn nữa tang chứng vật chứng rõ rành rành ra đấy, tôi muốn giúp cũng không được "

Tất cả những gì mà An Viễn Minh và An Giai Kỳ làm đều là những chuyện phạm pháp, hơn nữa còn là những chuyện không thể nào chấp nhận nổi. Người trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình, đây là chuyện mà An Đình Đình không thể nào thay đổi được.

An Mộ Thông thấy An Đình Đình có vẻ dứt khoát phớt lờ chuyện này, vợ chông bọn họ liên nhìn nhau ra hiệu.

Lục Gia Mỹ chạy đến trước mặt An Đình Đình, “phịch” một tiếng rồi quỳ xuống.

An Đình Đình sợ hãi lùi về sau mấy bước.

“An Đình Đình, con hãy niệm tình bao nhiêu năm qua chúng ta nuôi dưỡng chăm sóc cho con mà tha cho chúng nó đi. Mẹ cầu xin con, mẹ biết con hận ba mẹ... hận mẹ chỉ biết yêu thương chị con... Thế nên con mới hại nó như vậy...”

Mà An Mộ Thông lại bày ra dáng vẻ đau đớn vô cùng, oán trách rằng mình đã mất công nuôi một kẻ vong ơn phụ nghĩa hơn 20 năm trời.

Hai vợ chồng bọn họ phối hợp bày trò với nhau, trong chốc lát đã thu hút được rất nhiều người kéo đến xung quanh.

Lục Gia Mỹ đấm ngực, khóc thảm thiết: “Đình Đình, tại sao con có thể nhẫn tâm được như thế? A.... Chính tay con đã đẩy chị con vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng như bây giờ... Đình Đình, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì để một người làm mẹ như ta đây lại phải quỳ gối xuống cầu xin con như thế. ”

An Đình Đình bị tình huống bất ngờ như thế này làm cho sững sờ, không biết nên xử sự ra sao. Cô quay đầu, muốn thoát khỏi nơi này.

Thế nhưng Lục Gia Mỹ lại ôm chặt lấy đầu gối cô, không còn cách nào khác, An Đình Đình đành phải cúi người xuống: “Đứng lên đã rồi nói”

Đúng lúc này, Lục Gia Mỹ túm lấy vai cô, thì thâm với cô rằng: “Đình Đình, nếu con không đồng ý, ta sẽ tiếp tục quỳ ở đây, quỳ cho đến khi danh tiếng của con bị hủy hoại, khiến cho tất cả mọi người ở *** Tháp biết được con đã làm ra những chuyện gì!”

An Đình Đình kinh sợ!

Đây rõ ràng là một sự uy hiếp trắng trợn, vu oan, giá họa, hãm hại!

Hơn nữa, chắc chăn bọn họ đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới đến đây.

Lục Gia Mỹ vừa thì thâm xong liền lập tức gào khóc thảm thiết.

“Đình Đình... Hiện giờ con trúng lớn rồi, trở thành người yêu của con nhà giàu có thì liên trở mặt vứt bỏ công ơn nuôi nấng của chúng ta... Ông trời ơi, như thế này có còn công bằng gì hay không...”

An Đình Đình lo lắng chết mất, mọi người kéo đến xung quanh càng lúc càng đông, tất cả đều tin vào lời nói của Lục Giai Mỹ mà chỉ trích cô.

Lúc này, Tiêu Quân từ bên trong *** Tháp đi ra ngoài đẩy đám đông kia qua một bên, định bước tới ngăn mọi việc lại, thì ở

phía đối diện, một bóng dáng cao lớn bỗng nhiên lao đến.

Người đó trực tiếp đi đến trước mặt An Đình Đình, kéo An Đình Đình thoát khỏi sự trói buộc của Lục Gia Mỹ. Mọi người còn

chưa kịp phản ứng lại thì anh đã ôm ngang người cô lên, đi về phía cửa lớn của *** Tháp nhanh như một cơn gió.

Bởi vì diễn ra quá nhanh, cộng thêm việc ngay từ đầu sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào hai vợ chồng Lục Giai Mỹ nên họ không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông kia.

Chỉ có mỗi Tiêu Quân, đôi lông mày đen rậm của anh ta cau lại thật chặt, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng càng lúc càng mờ dần kia.

Mà bản thân An Đình Đình khi được cứu cũng không kịp phản ứng lại, hoàn toàn không nhìn ra người đến là ai. Tuy nhiên, khi cô dựa vào lông ngực ấm áp vững chãi của người đàn ông ấy, cô ngửi thấy được mùi hương và hơi thở vô cùng đặc biệt tỏa ra từ trên người anh, lúc này trái tim đang hoang mang của cô mới yên ổn lại được.

Cô vô thức giơ hai tay lên ôm lấy cổ người đàn ông kia.
Bình Luận (0)
Comment