Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 121

An Đình Đình giờ mới hiểu được, đó cũng không phải quà xin lỗi gì, mà chỉ là cho cô dùng để mặc ra ngoài thôi. Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút cảm kích.

Cô nháy mắt, nhưng mà tầm mắt lại không dám chạm vào ánh mắt của anh ta.

"Thật sự... Đã làm phiền anh."

Lời vừa mới nói ra miệng, người đàn ông kia bước nhanh chân về phía cô. Cô theo bản năng cảm thấy khủng hoảng, cơ thể liên tục lui về phía sau.

Thẳng đến không đường lùi nữa thì người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, chống ở một bên đầu cô

An Đình Đình sợ tới mức trái tim bỗng nhiên đập nhanh lên.

Mặc Diệu Dương đột nhiên cúi đầu, mặt của anh ta gân như có thể áp vào mặt cô, cảnh cáo nói: "Lần sau như còn dám ôm ôm ấp áp với người đàn ông khác, xem tôi xử lý em thế nào!"

Hơi thở nóng rực của đàn ông, mang theo sự bá đạo, phun trên da thịt non nớt của cô.

Cả người An Đình Đình không khỏi sợ run lên!

Còn không có đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

An Đình Đình ôm hộp lễ phục trong ngực, thật lâu không thể từ hồi phục tinh thần.

Series quảng cáo căng thẳng kết thúc công việc.

Văn phòng Tổng Đạo Diễn, Sở Huệ Nhu biết được An Đình Đình sẽ làm công việc cuối cùng của đoạn phim này, mang theo trợ lý nổi giận đùng đùng đi tới.

"Tôi không đồng ý." Sở Huệ Nhu vừa vào cửa, lập tức ra dáng cô cả nhà họ Sở, lạnh lùng nói.

Đạo diễn Trần là người từng trải, biết rõ đây là nữ chính đang sợ danh tiếng của mình bị tranh mất mà buồn bực. Nhưng anh ta cũng chỉ biết một thứ, cũng không biết Sở Huệ Nhu và An Đình Đình là kẻ địch không đội trời chung!

"Ôi ơ, Sở đại tiểu thư của tôi ơi, sao bây giờ cô mới không đồng ý, chuyện cũng đã định sẵn rồi, hợp đồng cũng ký rồi, bây giờ cô bảo tôi đổi ý, tôi phải làm sao đây."

"Ông ít làm bộ với tôi đi " Sở Huệ Nhu đáp lại, 'Hôm nay tôi mới biết chuyện này, cái gì mà đã sớm định ra?"

Đạo diễn Trần liếc mắt một cái, xoa xoa hai tay, nói: "Tôi nghĩ là cô đã sớm biết đáng tiếc bây giờ ván đã đóng thuyền, tôi cũng không còn cách nào cả."

"Hừ, tiện nhân kia đến cùng cho cô cái gì tốt? Để ông có lá gan đối kháng với nhà họ Sở chúng tôi?" Sở Huệ Nhu vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như toàn bộ thiên hạ đều năm trong túi nhà họ Sở rồi.

"Ngươi có tin bây giờ tôi sẽ nói với cô của tôi hay không, ta thấy cái nghiệp đạo diễn này của ông, cũng đến hồi cuối rồi."

Theo lý thuyết, chỉ cần Sở Huệ Nhu lấy nhà họ Sở và người cô gả là nhà họ Mặc Quan Chi Thu ra, ở thành phố G này không mấy ai dám tính toán nữa. Nhưng mà, đạo diễn Trần lại không chút sợ hãi..

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Ôi ôi, tiểu tổ tông của tôi, cái này bảo tôi phải làm sao đay."

Sở Huệ Nhu hừ lạnh một tiếng nói, "Xóa bỏ tất cả các phần diễn của cô ta, người này tôi không muốn nhìn thấy!"

Đạo diễn Trần ra vẻ trầm ngâm nói: "Cái này phải làm thế nào đây? Đây là do cậu hai nhà họ Mặc định ra, đúng là tôi không dám so với bà cô nhà họ Sở, nhưng mà cậu hai nhà họ Mặc chỉ động một ngón tay cũng có thể giết chết tôi rồi!"

“Ông nói cái gì?" sắc mặt Sở Huệ Nhu bỗng nhiên thay đổi.

“Tôi nói, chuyện này thật ra là cậu hai nhà họ Mặc tìm tôi làm.”

"Ông nói thật?" Sắc mặt Sở Huệ Nhu lại đột nhiên thay đổi, phẫn nộ vừa rồi biến thành vui mừng. "Ông là nói, chuyện này là do Diệu Dương? Nói cách khác, anh ấy sẽ đích thân đến đoàn phim của chúng ta đúng không?”

"Quả thực là cậu hai nhà họ Mặc định nhưng mà anh ta có đến hay không, tôi cũng không nói được." Đạo diễn Trần

cười, "Hơn nữa, lần này An Đình Đình xuất cảnh, còn đeo 'Lưu Tinh Hồ Điệp” lần trước cậu hai nhà họ Mặc dùng 270 tỷ mua về, bởi vậy, cảnh này chỉ có thể để An Đình Đình hoàn thành."

"Lưu Tinh Hồ Điệp?" Sở Huệ Nhu vừa nghe nói danh tự, liền nhớ tới buổi tối bị sỉ nhục trong hội đấu giá. Ánh mắt của cô khẽ híp một cái, tốt nhất Diệu Dương không đến đoàn phim, nếu không cô nhất định phải đẹp hơn An Đình Đình!

Không biết vì sao, tâm trạng An Đình Đình hôm nay không ổn, cũng có thể là đêm qua thật sự quá mệt rồi. Đạo diễn Trần yêu cầu cô bày ra tới tư thế cùng biểu cảm, dù thế nào cũng không đạt được cái hương vị đó.

"Cắt!" Đạo diễn Trần bất đắc dĩ phải hét dừng quay.

Anh ta đi đến bên người An Đình Đình, có chút không vui nhìn cô một cái, rồi lại không có gan phát tác. Trời biết cô và nhà họ Mặc đến cùng có quan hệ thế nào? Người sống ở thành phố G đều biết, phàm là người có chút quan hệ với nhà họ Mặc, đều không phải đơn giản.

"Đình Đình, cô nghỉ ngơi một lúc trước đi."

"Thật xin lỗi, đạo diễn Trần." An Đình Đình có chút ngượng ngùng.

Cô đi ra khỏi phòng chụp ảnh, đến đi ra bên ngoài. Ở cột buồm lộ thiên phía xa, Sở Huệ Nhu đang thảnh thơi thưởng thức đồ uống lạnh, thấy cô đi ra, cho cô một ánh nhìn khinh miệt.

An Đình Đình thay đổi phương hướng, vẫn là tận lực tránh gặp cô ta.

Sở Huệ Nhu thu hồi ánh mắt, nói với bảo vệ bên cạnh, “Nhìn thấy tiện nhân kia không?”

"Thấy được."

"Xử lý cô ta đi, nhớ kỹ, đừng để người khác phát hiện. Còn có, đừng làm bị thương khuôn mặt cô ta”

"Dạ."

An Đình Đình bất tri bất giác đi tới bờ sông nhỏ.

Bờ sông nước chảy róc rách, hai bên cỏ xanh hoa nhỏ, liễu rũ trên mặt nước, mà cô mặc một cái quần trắng.

Từng sợi nắng rơi từ chính giữa cây liễu, bóng nắng loang lổ trên mặt đấy.

Có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao đạo diễn Trần muốn cảnh đó, cô lại không thể hiện ra được? An Đình Đình cúi đầu, nhìn bóng mình trên mặt nước, lâm vào trầm tư.

Cô chậm rãi ngôi xổm người xuống, một tay nhẹ nhàng chống cằm của mình, nhìn xuống mặt nước, mấy cái cá nhỏ bơi tới bơi lui.

Thế giới này, thường thường chính là như vậy.

Có một số người xinh đẹp đến tan nát cõi lòng, mà người đó lại không hề biết đến.

Ở đối diện con sông nhỏ này, đoàn người đạo diễn Trần lấy camera, đã sớm sắp đặt xong, đợi đến khi An Đình Đình ngẩng đầu lên thì bắt lấy hình ảnh.

Thì ra, đạo diễn Trần cũng đã nhìn ra, An Đình Đình bởi vì là lần đầu tiên đối mặt ống kính, tâm trạng có chút căng thẳng. Dưới trạng thái này, biểu cảm trên mặt rất khó tự nhiên.

Cho nên, ông ta cố ý nói để cô ra bên ngoài đi dạo, thế nhưng ông ta lại đưa cả đội quân theo đến.

Chỉ là, bọn họ giống An Đình Đình, cũng không có ý thức được, có một đội quân kia chạy đến, không biết có chuyện nguy hiểm gì phát sinh.

Như thế nghe thấy có tiếng bước chân đi đi lại lại trên cỏ, An Đình Đình xuất phát từ bản năng ngẩng đầu lên, lúc ngẩng đầu lên, camera ở phía đối diện lập tức ghi lại.

Sau đó, An Đình Đình quay đầu, nhìn lại đằng sau mình.

Dưới camera, chính là góc nghiêng xinh đẹp thanh tú của cô.
Bình Luận (0)
Comment