Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 137

“Đợi đã.” Mặc Diệu Dương đột nhiên lên tiếng.

An Đình Đình dừng bước, quay người lại, mới phát hiện ra, vẻ mặt người đàn ông hơi tức giận.

“Sao thế?” Cô nheo mắt, hỏi lại.

Mặc Diệu Dương đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu không cho phép người khác có nửa điểm từ chối. “Bản thỏa thuận hợp tác này, em nhất định phải ký.”

“..." An Đình Đình cắn môi.

Lại có những người tự mình rút tiền trong túi ra đưa cho người khác, còn không được từ chối. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm

của người đàn ông, như thể cô sẽ không bao giờ rời khỏi đây nếu không ký hợp đồng này.

“Được rồi, em kí.” An Đình Đình biết rằng bản thân không lay chuyển được anh.

Mặc Diệu Dương nghe vậy, sắc mặt dịu đi một chút, buông tay ra.

An Đình Đình quay lại ghế sofa, ngồi xuống, rút nắp bút ra, mở bản thoả thuận ra và ký tên mình ở cuối mặt sau.

Sau đó, cô đứng dậy, đưa hợp đồng đến trước mặt cho Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương đưa tay ra nhận lấy, tài liệu kèm theo bên dưới, đưa lại cho An Đình Đình. An Đình Đình không nói gì, hầu hết hợp đồng là hai bản, bên A và bên B mỗi bên giữ một bản.

“Được rồi, em cũng đã ký rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, em đến bệnh viện xem anh Phong một lát.” An Đình Đình khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Anh đưa em đi.”

Người đàn ông này, quá phô trương đi, anh thực sự nghĩ mình là người sắt đá, hay siêu nhân?

“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt đi. Hiện tại mỗi người chúng ta đều phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, thì mới có

thể chăm sóc tốt cho anh Phong được. Đừng quên, chúng ta còn phải báo thù cho anh Phong nữa!”

Khi An Đình Đình nói những lời này, vẻ mặt cô rất kiên định, trong mắt cô có một tia sáng sắc bén. Ngay cả Mặc Diệu Dương

cũng bất ngờ trước thái độ của cô.

Sau khi cô nói xong những lời đó, hướng đến Mặc Diệu dương mím môi, xoay người bước ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông đứng đó, hóa đá, nhìn theo bóng lưng yếu ớt nhưng rắn rỏi rời đi cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.

Rất lâu sau đó, Mặc Diệu Dương mới hồi phục tinh thần.

Đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào hướng An Đình Đình rời đi, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo...

Kể từ sau tai nạn của Mặc Diệu Phong, An Đình Đình dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, ngay cả *** Tháp cũng không đến, thậm chí còn không chào hỏi. Cô biết rằng, những chuyện này Mặc Diệu Dương nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.

Cứ như vậy, đã một tháng hơn trôi qua.

Vào ngày bác sĩ thông báo vết thương của Mặc Diệu Phong đã bình phục, Mặc Diệu Dương bắt đầu sắp xếp các thủ tục xuất

viện, đưa anh trai trở về Thủy Mặc.

Mặc Diệu Phong nằm trên giường phía sau cốp xe, An Đình Đình ngồi một bên để chăm sóc cho anh. Chiếc xe từ từ tiến về

phía Thủy Mặc. Đi được nửa đường, An Đình Đình cũng vô thức nhận thấy, hình như phía sau có một chiếc xe theo đuôi xe bọn họ.

Lúc đầu cô cho rằng mình đa nghi, nhưng khi xe chuẩn bị lái vào vùng ngoại ô, cô phát hiện chiếc xe kia vẫn đang bám theo.

Cô trở nên hoảng sợ, vô thức nhìn Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng quá căng thẳng.

An Đình Đình mở miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng vì anh còn chưa lên tiếng, nên cô không thể hỏi thêm gì nữa.

Khi xe đến Thủy Mặc, chiếc xe đằng sau vẫn bám theo.

An Đình Đình xuống xe, những người giúp việc và vệ sĩ cẩn thận nhấc người đang ngủ say ra khỏi xe, sau đó đi về phía phòng của Mặc Diệu Phong.

An Đình Đình đứng bên cạnh xe, nhìn về phía cổng lớn.

Không lâu sau, chiếc xe kia cũng bám đuôi tiến vào Thủy Mặc.

Chiếc xe bám đuôi theo Mặc Diệu Dương không hề hoảng loạn, lúc này, ngang nhiên tiến vào Thủy Mặc, không một người giúp việc nào dám bước tới để ngăn cản, điêu đó cho thấy thân phận của người này không hề tầm thường.

Lẽ nào là...... Trong lòng An Đình Đình nghĩ đến một người.

Vào lúc này, Mặc Diệu Dương bước ngang qua cô, đi về phía phòng. An Đình Đình rõ ràng rất tò mò, rất muốn biết người kia là ai, có phải là người mà cô đang nghĩ đến hay không, vì vậy cô vẫn đứng im tại chỗ. Mặc Diệu Dương bước lên bậc thêm, sau đó quay lại, đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đi về phía trước.

An Đình Đình bị giật mình, thấy anh kiên quyết như vậy nên không kiên trì ở lại nữa.

Sau khi bước vào phòng, Mặc Diệu Dương buông tay ra, nói: “Em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Người đó là ai vậy?” An Đình Đình hỏi.

Mặc Diệu Dương im lặng không trả lời, An Đình Đình càng thêm chắc chắn suy đoán của mình: “Em muốn ở lại.”

Mặc Diệu Dương sửng sốt, anh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

An Đình Đình gật đầu, nói: “Em muốn cùng anh đối mặt.”

Lần này, ngay cả An Đình Đình cũng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người đàn ông, hơn nữa, cảm xúc này kéo dài rất lâu.

Mãi cho đến khi có tiếng bước chân từ phía sau, Mặc Diệu Dương mới bình thường trở lại.

An Đình Đình đoán đúng, người đến chính là Mặc Chấn Ngôn, ba của Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương!

Phía trên ông ta là màu trắng, áo khoác đen với quần rộng trắng, trên tay ông ta cầm một chuỗi hạt Phật.

“Cô ta là ai?” Vừa bước vào cửa, ánh mắt Mặc Chấn Ngôn không chút khách khí nhìn chằm chằm vào An Đình Đình.

Mặc Diệu Dương cũng lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói: “Chị dâu.” Tay Mặc Chấn Ngôn di chuyển chuỗi hạt Phật hơi dừng lại, nói: “Diệu Phong kết hôn từ khi nào, chuyện này sao ta không biết? Không tính, để cô ta mau chóng rời khỏi đây.”

Mặc Diệu Dương mỉm cười: “Như vậy không được, dựa trên pháp luật, cô ấy đã là chị dâu của con rồi.”

Ý của câu này là muốn nói với Mặc Chấn Ngôn rằng, An Đình Đình và Mặc Diệu Phong đã đăng ký kết hôn, đã được chứng nhận là "vợ chồng” thực sự rồi.

“Con...” Vẻ mặt của Mặc Chấn Ngôn thay đổi, nhưng cuối cùng ông vẫn nuốt nước bọt, thở ra: “Tình hình của Diệu Phong thế nào rồi?”.

Vừa nói ông vừa đi về phía ghế sofa, ngồi xuống.

Người giúp việc lập tức châm trà: “Ông chủ, mời ông.”

Mặc Chấn Ngôn lạnh lùng đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

“Không chết được có phải rất thất vọng phải không?” Mặc Diệu Dương nhếch môi, giễu cợt nói.

An Đình Đình nghĩ rằng, lần này Mặc Chấn Ngôn sẽ rất tức giận, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Chỉ thấy vẻ mặt của Mặc Chấn Ngôn hơi áy náy, giọng nói của ông ta cũng nhẹ hơn một nửa so với vừa rồi: “Con cũng biết đấy, Huệ Nhu bị thương, Thu rất lo lắng, nên...”

“Cho nên, ba đã ở bên cô ta suốt thời gian qua, bên cạnh Sở Huệ Nhu.” Mặc Diệu Dương bình tĩnh tiếp lời.

An Đình Đình đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận!

Sở Huệ Nhu chỉ là cháu gái của Quan Chi Thu, nhưng Mặc Diệu Phong là con ruột của ông ta. Hơn nữa, Sở Huệ Nhu chỉ bị

thương ngoài da, nhưng Mặc Diệu Phong là liên quan đến chuyện sinh tử. Nhưng ông ta, lại có thể ở bên cạnh cháu gái của Quan Chi Thu, bỏ mặt con trai cả của mình từng bước đấu tranh với sinh tử mà không cần để ý đến!

Việc này có thể dùng cụm từ táng tận lương tâm để hình dung!
Bình Luận (0)
Comment