Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 147

An Đình Đình gật đầu nói: “Không khí trong lành, khí hậu dễ chịu, chim hót hoa nở... thật sự đẹp như nhân gian tiên cảnh.”

Mặc Diệu Dương cũng cười: “Muốn có không?”

“Hả?” An Đình Đình sững sờ.

“Em thích thì anh sẽ đoạt lại, tặng cho em!” Mặc Diệu Dương thản nhiên nói, dường như điều anh nói chỉ là một đồ chơi bình thường chứ không phải biệt thự giá trị không thể đoán.

“Vậy nhà họ Mặc các anh không phải sẽ loạn cào cào lên, Quan Chi Thu đó có lẽ sẽ gặm hết xương em luôn.” An Đình Đình thổn thức.

Mặc Diệu Dương cười lạnh: “Anh giành lại thứ thuộc về mình, bà ta dám làm gì?”

An Đình Đình hơi ngạc nhiên.

Mặc Diệu Dương tiếp tục nói: “Mảnh đất trống này là một trong những sính lễ khi bà nội anh xuất giá, nhà ngoại bà đã để lại. Sau này anh và anh trai lần lượt ra đời, ông bà nội thương anh nhất, họ bàn bạc với nhau rồi chuyển tặng căn biệt thự này lại sang tên anh. Nhớ khi đó họ còn lập di chúc. Sau này bà nộ qua đời thì bản di chúc đó vẫn luôn ở chỗ ông nội. Sở dĩ Quan Chi Thu nguyện ý giúp ông nội kéo dài tính mạng chứ không âm thầm hại chết ông, phần lớn là vì bà ta ngấp nghé bản di chúc kia. Trước đây anh nghĩ những thứ đó anh không có cũng chẳng sao, ai muốn thì cứ lấy, còn thù anh nhất định phải báo. Nhưng nếu em thích thì anh chắc chắn đòi lại tặng cho em để em làm nữ chủ nhân của nơi này!”

An Đình Đình nghe xong những lời này thì ngạc nhiên mà hạnh phúc.

Ngạc nhiên là bề ngoài hào môn thế gia nở mày nở mặt chói mắt như thế nhưng thực tế lại tàn nhẫn đấu đá máu tanh, lục đục lẫn nhau. Hạnh phúc vì thái độ của Mặc Diệu Dương với cô.

Cô dừng bước, cười nói: “Anh không cần tặng cho em, cũng nhất định phải đoạt lại.”

Mặc Diệu Dương hơi nhíu mày dường như hơi ngạc nhiên vì lời cô nói, vì cô lại lần nữa khéo léo từ chối tiền tài anh tặng.

An Đình Đình tiếp tục nói: “Vì đây vốn là thứ thuộc về anh, cho dù họ có muốn hay không anh cũng nên lấy lại. Chứ không phải mặc cho những thứ thuộc về bà nội cuối cùng lại rơi vào tay hung thủ đã hại chết bà.”

Mặc Diệu Dương gật mạnh đầu: “Đúng, em nói không sai, anh nhất định phải lấy lại!”

Hai người nói chuyện thoáng chốc đã dừng trước một toà biệt thự có vẻ được làm hoàn toàn bằng gỗ. An Đình Đình đoán chắc hẳn ông cụ Mặc sống ở đây.

Quả nhiên cô nghe thấy Mặc Diệu Dương nói: “Ông nội ở trong này, chúng ta vào đi”

“Ừm” An Đình Đình gật đầu.

An Đình Đình vốn cho rằng sức khoẻ ông cụ Mặc vẫn luôn không tốt thì hẳn là trông sẽ tiều tuy già yếu. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác xa với dự liệu của cô.

Ông cụ Mặc tên là Mặc Viên Bằng gần chín mươi tuổi, nhưng mắt vẫn sáng như đuốc, tinh thần phấn chấn. Theo truyền thống gia tộc Mặc thị, ông cụ cũng là một người cao tuổi. Chỉ là mái tóc bạc thưa thớt, hai hàng lông mày trắng đã nói lên độ tuổi thật của ông. Nhưng nhìn thế này cũng mang tới cảm giác tiên phong đạo cối.

Lúc này ông đang khép hờ đôi mắt, ngồi thiên trên chiếu nệm êm. Mà phía trước ông là bức di ảnh của bà nội Mặc, hoa tươi quả ngọt đặt trên bàn, khói hương lập lờ trong lư hương.

Mặc Diệu Dương đi vào nhưng không nói gì mà ngồi thiền sau lưng ông, An Đình Đình theo ý anh cũng ngồi xuống bên cạnh, ngồi thiền.

Ngồi một lúc đã hơi mười phút.

Mặc Diệu Dương đứng dậy kéo An Đình Đình theo, đặt ngón tay trỏ lên miệng ý bảo cô đừng lên tiếng sau đó hai người lặng lẽ không tiếng động rời đi.

“Vì sao không nói chuyện với ông nội?” An Đình Đình đầy bụng nghi hoặc.

“Vì ông nội đang suy ngẫm, chúng ta nói chuyện chẳng phải là làm phiền ông sao?!” Mặc Diệu Dương nói.

“Ô” An Đình Đình như hiểu như không gật đầu.

Mặc Diệu Dương nói: “Mệt rồi chứ?”

Lần này An Đình Đình không cậy mạnh nữa, ngượng ngùng gật đầu, thật ra cô đã sớm mệt chỉ là vẫn luôn xấu hổ không nói ra.

“Anh đưa em tới nơi chúng ta ở.” Mặc Diệu Dương nói.

“Hử...” An Đình Đình do dự. Dù sao đây cũng là nhà họ Mặc, họ cùng sống ở đây lẽ nào không sợ mọi người nói này nói kia?

Mặc Diệu Dương cười nói: “Anh và anh cả không chia phòng ở nhà cũ, anh và anh ấy vẫn sống chung.”

“Ồ” Thì ra là vậy nhưng không biết vì sao cô vẫn có chút không quen. Dù sao thân phận cô bây giờ là vợ Mặc Diệu Phong, ở cùng phòng với em chồng thì đúng là có chút không thể nói được.

“Chúng anh vẫn luôn sống ở biệt thự ban đầu mẹ ở, sau này lớn lên anh mới đưa anh cả ra. Cho nên ở đây không có hai phòng thuộc về anh và anh cả. Yên tâm đi, em ở lầu trên, ai dám nói này nói nọ? Không để anh biết cũng tốt, bị anh biết thì người đó không chịu nổi đâu. Còn nữa, ở cùng anh em mới có an toàn tuyệt đối, hiểu ý anh không?”

An Đình Đình gật đầu, dù sao cô cũng không hiểu được nhiều như vậy, mọi chuyện cứ nghe anh là được.

Đi qua vài con đường nhỏ hẹp quanh co, An Đình Đình tới cửa một toà biệt thự mang phong cách châu Âu thì dừng lại.

Ngoài biệt thự là hàng rào kiểu Anh, bên trong trồng nhiều loại hoa cỏ, cây ở đây không giống các toà khác, cây thuỷ sam đứng thành hàng, thẳng tắp, mạnh mẽ chắn ánh nắng.

Mặc Diệu Dương đẩy hàng rào ra rồi đi vào. Người làm bên trong nghe thấy tiếng động thì ngó đầu ra. Một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì sững sờ sau đó vui mừng chạy ra.

“Cậu hai, thật sự là cậu sao?” Bà ấy rất kích động, nước mắt đảo quanh nhưng lại không dám chắc chắn.

“Mẹ Dung, là tôi, tôi về rồi.” Ký ức ùa về, chóp mũi Mặc Diệu Dương cũng hơi chua xót.

“Ôi, ôi! Về là tốt, về rồi là tối.” Mẹ Dung kích động lau nước mắt: “Mau, mau vào nhà đi cậu hai.” Bà nói xong thì đi trước vừa dẫn đường vừa nói: “Bao năm trôi qua, bao lớp người làm đã đi, chỉ còn tôi và tiểu Nha ở lại.”

Sau khi Mặc Diệu Dương vào nhà thì ngạc nhiên phát hiện, mọi thứ trong nhà vẫn hoàn hảo như lúc trước khi anh đi, không hề thay đổi. Ký ức thời niên thiếu cùng những năm tháng nhiêu sắc màu sống cùng mẹ hiện lên trong đầu.

Mẹ Dung vẫn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nếu bà chủ biết cậu về chắc chắn sẽ rất vui.”

Đang nói thì bỗng trên lầu có một bóng người ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, có chút sắc đẹp bước xuống. Trong tay cô ta cầm dụng cụ lau nhà, sau khi nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì đồ trong tay bỗng rơi xuống.

“Cậu hai?” Tiểu Nha nhìn Mặc Diệu Dương không chớp mắt, khóe mắt cũng lập tức ẩm ướt.

“Tiểu Nha, đã lâu không gặp.” Mặc Diệu Dương là đàn ông nên vẫn khống chế được cảm xúc của mình.

Nhưng hai người phụ nữ lại vì quá lâu không gặp mà khóc như mưa.
Bình Luận (0)
Comment