Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 180

Quý Đình Kiêu biết Quan Bá Thiên có sở thích bạo hành, anh ta không muốn trì hoãn thêm nữa.

Trực tiếp thẳng thắng: “Ông Quan, ông nói đi, ông muốn cái gì.”

Quan Bá Thiên sững người, một lúc sau, mới phát ra tiếng cười sáng khoái: “Cậu Quý thật sảng khoái. Tôi đồng ý hợp tác với cậu, có điều, chúng ta nên nói rõ trước, mợ cả nhà họ Mặc không ở chỗ tôi.”

Lông mày của Quý Đình Kiêu nhíu lại, dù anh ta khống chế rất tốt, nhưng đáy mắt vẫn vụt qua một tia sát ý.

Quan Bá Thiên tiếp tục nhàn nhã nói: “Có điều, chỗ tôi xác thực có một người tên An Đình Đình. Người đâu, đem người ra đây."

Từ đằng sau, mấy người khiêng An Đình Đình đang bất động ra ngoài.

Quý Đình Kiêu nhìn cảnh này, cả người ngây ra.

Vết thương trên người, quần áo đều bị xé rách rồi, một số miệng vết thương còn thấm một ít máu chưa khô. Anh lập tức xông đến, ôm cô vào trong lòng.

Quan Bá Thiên nói: “Cô gái này tên là An Đình Đình, nhiêu lần mạo phạm em gái tôi, em gái tôi là châu báu trong tay của nhà họ Quan, lại để ai cũng có thể khi dễ sao? Tôi chẳng qua chỉ cho cô ta một bài học. Tôi cũng nể mặt của cậu Quý, nếu không cô gái này, không bước ra được cửa lớn của nhà họ Quan tôi đâu.”

Quý Đình Kiêu ánh mắt ngưng trọng nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái trong lòng, hơi thở mong manh, anh lạnh lùng đáp một câu: “Tôi có phải nên cảm ơn ông một tiếng hay không.”

Quan Bá Thiên giơ tay, nói: “Cảm ơn thì không cần, chúng ta bàn chuyện hợp tác đã.”

Quý Đình Kiêu lấy ra một phần văn kiện, để người hầu đưa đến trước mặt của ông ta, nói: “Không biết phần hợp đồng này, ông Quan đã hài lòng chưa?”

Quan Bá Thiên liếc qua hợp đồng, quy định, thỏa thuận, đề nghị của đôi bên trong đó đều khiến ông ta vui vẻ không thôi.

“Được! Không ngờ cậu Quý cũng là người thẳng tính, rất giống tôi. Người cậu dẫn đi đi, chuyện này tôi không tính toán nữa.”

An Đình Đình bởi vì bị thương rất nặng, căn bản không đi đường được. Quý Đình Kiêu đánh bạo bế cô lên, để cả người cô đều chui vào trong lòng của mình.

Người trong lòng, dần dần mở mắt, hơi thở mong manh, nói: “Anh đồng ý điều kiện gì với ông ta?”

“Không có gì.” Lông mày của anh ta nhíu chặt lại, sắc mặt rất ngưng trọng.

“Anh đừng làm chuyện ngốc nghếch.” An Đình Đình nói.

“Vậy còn em? Bản thân em có phải làm chuyện ngu ngốc không? Em cầu xin ông ta một chút, có lẽ sẽ không như thế này rồi!” Lời nói của anh ta nhìn như trách cứ, thực chất lại tràn đầy đau lòng.

An Đình Đình lắc đầu, nói: “Tôi không thể để tên của Diệu Dương phải chịu nửa điểm nhục nhã.”

“Em không sợ bị ông ta đánh chết sao?” Quý Đình Kiêu thật sự muốn giết người.

An Đình Đình muốn nói chuyện, nhưng cô quá mệt, cả người đều đau đến mức không chịu được, cũng không còn sức nói thêm một câu nào nữa, triệt để hôn mê ở trong lòng Quý Đình Kiêu.

Xe, từ từ khởi động.

Quý Đình Kiêu bế cô gái hôn mê bất tỉnh trong lòng, anh rất muốn dùng sức lực toàn thân, ôm lấy cô, nhưng lại sợ sẽ khiến cô cảm thấy đau đớn.

Chỉ là không biết vì sao, trái tim của anh ta, đã không thể cứng rắn như sắt nữa, vào lúc này, từng chút từng chút mềm ra...

Quý Đình Kiêu không có đưa An Đình Đình về nhà tổ của nhà họ Mặc, mà đưa cô đến biệt thự tư nhân của mình.

Tối đó, một chiếc xe thể thao lao vào, dừng ở trước cửa biệt thự. Mặc Diệu Dương nhíu mày, bước xuống xe, đi thẳng đến cửa lớn. Ở cửa, người làm vừa mới đi ra.

Vừa ngẩng đầu nhìn, vội nói: “Cậu hai Mặc.”

“Cô ấy như thế nào?” Mặc Diệu Dương sốt ruột hỏi.

“Nghỉ ngơi rồi, cơ thể vẫn rất yếu.”

Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Người con gái nằm trên giường, quả thực đang ngủ say. Trên làn da lộ ra bên ngoài, tràn ngập vết trầy xước khác nhau, khiến người khác nhìn vào phải giật mình! Không thể tượng tưởng, cô đã phải chịu đựng sự tra tấn và hành hạ như thế nào.”

Đứng ở mép giường, anh bỗng cảm thấy, bản thân không có mặt mũi nhìn cô. Thậm chí, ngay cả tư cách nắm lấy tay cô cũng không có.

An Đình Đình lúc này, mở mắt ra. Khi trong mắt in sâu gương mặt điển trai của anh, khóe môi mất đi sắc máu, khó khăn cong

lên.

“Anh... anh đến rồi?” An Đình Đình hơi thở yếu ớt nói.

Mặc Diệu Dương vội vàng khuyu người, nắm lấy tay cô: “Em đừng nói nữa, phải cố gắng nghỉ ngơi.”

“Ừm”” An Đình Đình khẽ gật đầu, khóe mắt lại mở ra: “Yên tâm, em không sao, không cần lo lắng cho em.”

Cảm xúc của Mặc Diệu Dương, dường khi trước nay chưa từng kích động.

Răng của anh cắn chặt, bàn tay nắm tay của cô đều đang run rẩy.

An Đình Đình sau khi nói xong câu này thì lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Quý Đình Kiêu đứng ở cửa, nhìn về phía anh.

Mặc Diệu Dương buông tay của An Đình Đình ra, đi ra ngoài.

Hai người đi đến phòng làm việc, đám người Tiêu Quân đã đợi ở đó rồi.

Tiêu Quân là người đầu tiên nổi giận: “Tôi không làm nữa!”

Quý Đình Kiêu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh ta.

“Các anh nếu như không đồng ý để Đình Đình rút ra thì tôi rút. Tôi không chịu được nữa, tôi thừa nhận, tôi thích cô ấy. Tôi thích thì làm sao chứ?”

Tiêu Quân nói, gào lên với Mặc Diệu Dương: “Tôi nói cho anh biết, thời gian tôi quen biết Đình Đình sớm hơn anh. Anh đừng tưởng, cô ấy thuộc về anh, chỉ là lúc đó tôi không có tìm được cô ấy mà thôi, nếu không, cô ấy bây giờ sao phải chịu dày vò nhiều như vậy.”

“Anh im miệng cho tôi!” Quý Đình Kiêu cũng tức giận, tóm lấy cổ áo của anh ta, nói: “Anh tưởng cô ấy bây giờ rút ra thì sẽ an toàn, tôi nói cho anh biết, cách tối nhất để cô ấy an toàn bây giờ chính là ở bên cạnh chúng ta, ở bên cạnh Diệu Dương. Rời khỏi phạm vi này, cô ấy ngay cả bản thân mình chết khi nào cũng không biết!”

Mắt của Tiêu Quân dần đỏ hoe, anh ta dùng sức hất tay của Quý Đình Kiêu ra: “Các anh không nhìn thấy vết thương trên người cô ấy sao? Cô ấy chỉ là một cô gái, cô ấy không phải đàn ông, không phải siêu nhân. Những vết thương này, xử lý không tốt, đó chính là vết sẹo đầy người, anh kêu một cô gái như cô ấy, làm sao ra ngoài gặp người khác!”

Sắc mặt của Mặc Diệu Dương, lạnh lẽo như băng, thâm sâu như biển.

Một lúc sau, anh nói: “Tôi sẽ tìm khoa da liễu tốt nhất trong nước chữa trị cho cô ấy. Nhất định sẽ không để trên người cô ấy lưu lại một vết sẹo nào!”

Tiêu Quân nghe vây, cười lạnh vài tiếng, nói: “Vậy thì xong rồi sao? Vậy vết thương trong lòng cô ấy, thì phải làm sao?”

Quý Đình Kiêu nạt: “Tiêu Quân, anh đủ rồi!”

Tiêu Quân hai tay túm tóc mình: “Tôi thấy đủ rồi, tôi chịu đủ rồi!”

“Ban đầu khi Diệu Dương đưa ra quyết định này, anh tại sao không ngăn cản, anh khi đó đã làm gì!”

“Ban đầu? Anh đừng có nhắc cái mẹ gì ban đầu với tôi!” Mắt của Tiêu Quân nứt ra: “Ban đầu các anh thề thốt bảo đảm, tuyệt

đối sẽ không để cô ấy chịu nửa điểm tổn thương, nhưng bây giờ thì sao, cô ấy hết lần này đến lần khác bị người ta ức hiếp, anh không nhìn không vấn đề gì, bản thân tôi không chịu được ải này."

“Ai nói với anh tôi không thấy gì chứ!” Quý Đình Kiêu thật sự cho anh ta một đấm.
Bình Luận (0)
Comment