Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 197

Mặc Diệu Dương quả thực có bản lĩnh, chỉ ngày thứ ba, Lý Giai Giai đã gọi điện thoại đến cảm ơn.

“...Đình Đình, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu! Đợi cuộc thi lần này kết thúc, mình nhất định phải báo đáp cậu thật tốt.”

“Cô ngốc, còn báo đáp nữa chứ, đến mức đó sao.” An Đình Đình thật lòng cảm thấy vui mừng thay cô ấy.

“Không được, nhất định phải cảm ơn. Nếu không nhờ cậu, đời này mình cũng sẽ không có cơ hội lộ diện.”

An Đình Đình nghĩ tới chuyện này, bèn hỏi Lý Giai Giai.

“Quản lý hành chính của *** Tháp - Vạn Khải Lượng, hai người... kết thúc rồi sao? Chuyện này ông ta không có ý giúp cậu

sao?”

Lý Giai Giai cười lạnh một tiếng, nói: “Bỏ đi, lão già háo sắc đó, những lời trước đây nói với mình đều là lừa mình.”

Nghe vậy, trong lòng An Đình Đình buồn bực.

Thì ra, Lâm Tiêu Tương đó hẳn là đã chịu áp lực, đành phải trả lại thành phẩm thiết kế của Lý Giai Giai. Nhưng mà, cô ta rất biết xử lý chuyện.

Tự mình mở hội nghị, đồng thời giải thích nói là mình thiết kế cả đêm quá mệt mỏi, nhìn nhầm sản phẩm thiết kế của Lý Giai

Giai thành của mình, đồng thời xin lỗi trước mặt mọi người, và xóa đi tên thiết kế của mình trên bản vẽ, còn nói, nếu đoạt giải thưởng nhất định sẽ tự mình tổ chức tiệc chúc mừng cho nhân viên Lý Giai Giai.

An Đình Đình cảm thấy, Lâm Tiêu Tương quả thực rất biết xử lý mọi việc. Nếu không, những năm này ở *** Tháp, một quản lý sao có thể làm thuận lợi như vậy.

Đương nhiên, lần này vì giúp Lý Giai Giai, cũng quả thực khiến mình mệt xỉu.

Người đàn ông đó như bị cấm dục hơn hai mươi năm, tối nào cũng quấn lấy cô, thế nào cũng không chịu buông tha. Không có lần nào là An Đình Đình không mệt mỏi đến choáng váng, ý loạn tình mê.

Ở Thủy Mặc gần một tuần, Mặc Diệu Dương bèn dẫn An Đình Đình về Thủy Sam uyển.

Cuộc sống bình tĩnh ấm áp, cuối cùng vẫn là ngắn ngủi. Họ vẫn phải đối diện với đủ loại vấn đề. Đến Thủy Sam uyển, Mặc Diệu Dương không trực tiếp tới từ đường, mà là kêu Đình Đình nghỉ ngơi, anh ra ngoài làm việc.

Chạng vạng, An Đình Đình giúp mẹ Dung và dì đầu bếp bận rộn.

Mẹ Dung nói: “Mợ hai, mợ mau đi nghỉ ngơi đi, lát nữa bữa tối xong rồi tôi sẽ gọi mợ. Tí nữa cậu hai về, nhìn thấy mợ bận rộn trong bếp, không chừng lại trách tôi.”

“Không sao, mẹ Dung." An Đình Đình cười cười.

Mẹ Dung thấy thực sự không khuyên được, cũng chỉ đành tùy cô: “Ai, không nghĩ tới con nhóc Tiểu Nha lại trở nên như vậy.”

An Đình Đình lặng lẽ nghe, không nói chuyện.

“Tôi còn nghi ngờ, nó sao lại bằng lòng theo bà già như tôi ở Thủy Sam uyển lâu như vậy. Thì ra, nó sớm đã có suy nghĩ không nên có. Đứa bé này, dã tâm còn lớn hơn trời.”

An Đình Đình nói: “Mẹ Dung, mẹ cũng đừng trách cô ta. Cô ta chỉ là suy nghĩ sai lầm mà thôi, thực ra nếu tính ra, những năm cô ta ở Thủy Sam uyển, tôi và Diệu Dương cũng phải cảm kích cô ta. Hơn nữa, cô ta cũng không làm ra được chuyện tổn thương tôi nào.”

Mẹ Dung gật gật đầu, mặt tiếc nuối nói: “Chỉ đáng tiếc, Tiểu Nha còn trẻ như vậy liền...ai! Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến nó nữa, ai kêu tự nó làm ra chuyện sai lâm chứ, cho dù nó chịu trừng phạt thế nào, cũng là tự chịu, đáng đời!”

Nói rồi, bà lại nhìn An Đình Đình.

An Đình Đình thoáng chốc hiểu ra. Tiểu Nha và mẹ Dung, hai người trông giữ Thủy Sam uyển lâu như vậy, đáy lòng mẹ Dung lương thiện, lại không có gia đình, nhất định là yêu thương Tiểu Nha như con gái. Cho dù con cái mình phạm phải sai lầm gì, trong lòng người làm bê trên chung quy vẫn sẽ không dễ chịu.

Cô nghĩ nghĩ, bèn nói ra chuyện cô và Diệu Dương định xử lý Tiểu Nha thế nào.

Mẹ Dung nghe xong, cảm động chảy nước mắt. Xém chút muốn quỳ lạy An Đình Đình: “Mợ hai, mợ thật sự là một người tốt, lòng dạ lương thiện, mợ nhất định gặp được việc tốt.”

An Đình Đình giúp bưng thức ăn tới nhà ăn, chuẩn bị xong tất cả, chỉ đợi Mặc Diệu Dương quay về.

Nhưng mà, cũng không biết anh ra ngoài làm gì, đợi trái đợi phải cũng không thấy về.

Đợi suốt tới bảy giờ rưỡi, mẹ Dung khuyên cô, kêu cô ăn trước một chút, không cân đợi cậu hai quay về nữa. Nhưng An Đình Đình cũng không cảm thấy đói.

Khoảng tám giờ, Mặc Diệu Dương cuối cùng quay vê.

An Đình Đình hỏi: “Anh có đói không?”

Từ sắc mặt anh có thể nhìn ra, tâm trạng của người đàn ông rất không tốt, cô không muốn hỏi nhiều.

Mặc Diệu Dương lắc lắc đầu, liếc nhìn phía nhà ăn, đột nhiên như nhớ ra gì đó, hỏi: “Em thì sao? Còn chưa ăn tối đi.”

“Em cũng không đói, luôn đợi anh quay về.” An Đình Đình cười lắc đâu.

Mặc Diệu Dương nhíu chặt mày, lắc đầu: “Anh không đói, còn có chút chuyện phải đi xử lý, em ăn trước đi.” Dứt lời, bèn xoay người muốn ra cửa.

An Đình Đình phát hiện, ngoài cửa Thủy Sam uyển còn có một bóng dáng cao lớn đang đứng. Trong lòng kinh ngạc, sao vậy, chẳng lẽ anh còn muốn đi sao.

“Diệu Dương, anh đi đâu?” Cô đuổi theo bước chân người đàn ông.

“Anh đi từ đường một chút.” Cảm xúc của Mặc Diệu Dương dường như rất không tốt, ngay cả giọng nói cũng rất trầm thấp.

An Đình Đình nghĩ nghĩ, nói: “Em đi cùng anh.”

Mặt Mặc Diệu Dương lướt qua đắn đo, nhưng vẫn nói: “Không cần đâu, em ở đây là được rồi, đi ăn cơm trước.”

“Không được, em không đói chút nào.” An Đình Đình chắn đường đi của người đàn ông, đứng trước mặt anh, khẽ hất cằm, đối diện với ánh mắt anh.

“Chúng ta không phải đã nói rồi sao, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng cùng nhau đối mặt? Dù nguy hiểm, em cũng sẽ không sợi”

Con ngươi An Đình Đình nhìn chằm chằm anh kiên định như vậy.

Bỗng nhiên, bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ mở ra, nói ra một chữ: “Được!”

An Đình Đình mỉm cười, ôm cánh tay anh, cùng anh ra khỏi Thủy Sam uyển.

Quý Đình Kiêu đứng ở cửa, nhìn thấy An Đình Đình, rõ ràng sững sốt một chút. Tiếp đó, giọng điệu rất không hữu hảo nói: “Sao dẫn cả cô ta?”

Mặc Diệu Dương không nói chuyện, An Đình Đình lại trừng mắt, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể cùng đi?”

Quý Đình Kiêu liếc cô, nói: “Từ đường nhà tổ nhà họ Mặc cho phép phụ nữ vào sao?”

An Đình Đình cười híp mắt đáp trả: “Vậy chẳng lẽ Quan Chi Thu quỳ ngoài từ đường?”

Mặc Diệu Dương hận bà ta như thế, nhất định sẽ bắt bà ta quỳ trước bài vị của mẹ Mặc, quỳ ở ngoài lại tính là gì chứ.

Quả nhiên, câu này của An Đình Đình vừa nói ra, Quý Đình Kiêu liên không còn gì để nói nữa. Nhưng anh ta lại dùng ánh mắt rất phức tạp liếc nhìn Mặc Diệu Dương.

Ba người ngồi vào xe thể thao, khoảng mười phút sau, bèn tới dưới chân núi từ đường.

Mặc Diệu Dương xuống xe trước, đỡ An Đình Đình ra.

Ba người liền đi tới từ đường.

Ngoài từ đường là cây to che trời, yên tĩnh thân bí. Cửa từ đường là ngọn đèn màu cam khiến trang viên từ đường càng thêm trang nghiêm bí ẩn.

Không có tiếng nói, chỉ có gió đêm thổi lá cây lất phất, phát ra tiếng vang xào xạc.

Còn may không phải một mình tới, nếu chỉ một mình An Đình Đình, với lá gan của cô cũng không hẳn dám tới đây.
Bình Luận (0)
Comment