Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 216

An Đình Đình nghe thấy giọng của Mặc Diệu Dương, cả người run lên, hoảng loạn thoát khỏi vòng ôm của Tiêu Quân.

Quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Diệu Dương mặt mày tức giận đứng đằng sau.

“Diệu Dương, em...”

“Diệu Dương, cậu hiểu lầm. Đình Đình bởi vì Ninh Thanh bị thương, lại bị Bùi Minh Lạc bắt cóc, tôi thấy cô ấy buồn quá, mới an ủi cô ấy một chút thôi.” Tiêu Quân ngược lại rất chấn tĩnh, thần sắc điềm nhiên giải thích.

Mắt của Mặc Diệu Dương giống như chim ưng, quét qua mặt của hai người, cuối cùng, mắt của anh hơi híp lại, giọng điệu mang theo sự chất vấn rõ ràng, nói: “An ủi cần ôm trong lòng sao? Quân, cậu đừng quên, Đình Đình là vợ của tôi, người phụ nữ của tôi. Người phụ nữ của anh em, cậu có thể chạm vào sao?”

Câu cuối cùng, cậu có thể chạm vào sao, giọng nói nâng cao, lực độ càng lớn.

An Đình Đình cả người run lên, cô vội nói: “Diệu Dương, anh thật sự hiểu lầm bọn em rồi. Em và Tiêu Quân, thật sự không có gì.”

Mặc Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ không có gì, ai có thể đảm bảo, sau này cũng không có gì.”

“Em...” An Đình Đình không có lời gì để đối lại.

Người đàn ông này dạo này sao cứ hay ghen vậy?

Chuyện giữa cô và Tiêu Quân, anh nên hiểu rõ. thế nào vẫn ghen tuông một cách vô cớ vậy chứ.

Cô bước tới, nắm lấy tay của anh, nói: “Thật sự không có, anh thật sự hiểu lầm rồi. Em và Tiêu Quân, cũng chỉ là bạn bè mà thôi.” Cô nói, thấy anh vẫn bất động, quay đầu nói với Tiêu Quân: “Tiêu Quân, anh vào trong trước đó, xem thử tình trạng của Ninh Thanh”

Tiêu Quân gật đầu, quay đầu đi vào phòng bệnh.

Lúc này, ở cửa chỉ còn lại hai người An Đình Đình và Mặc Diệu Dương.

“Diệu Dương, em... ưm ”

An Đình Đình vốn muốn tiếp tục khuyên anh, nhưng đâu ngờ, người đàn ông này lại cúi đầu hôn lên môi của cô.

An Đình Đình hơi giãy giụa, nhưng anh vẫn bá đạo hôn môi cô.

Ở trong hành lang bệnh viện người ra người vào, anh lại như chốn không người mà hôn cô. Mãi đến khi không khí trong phổi cô toàn bộ bị rút cạn, mới buông tha cho cô.

Mặt của An Đình Đình đỏ bừng. Hơi dựa vào lồng ngực của anh.

“... Hi hi, cô nhìn bọn họ... thật là, nhiều người như vậy mà...”

“... Lại chả... thật mạnh bạo!”

An Đình Đình lén ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, trong ánh mắt long lanh đó mang theo sự trách cứ rõ ràng.

""Anh nhìn đi, đều là tại anh, hại em bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ."

Mắt của Mặc Diệu Dương đột nhiên liếc nhìn.

Còn trách anh? Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh tiếp tục hôn!

An Đình Đình sợ rồi, vội vàng rời mắt sang chỗ khác.

Lúc này, Tiêu Quân mở cửa, khẽ nói: “Ninh Thanh tỉnh rồi.”

“Thật sao? Tôi đi xem thử.” An Đình Đình vui mừng không thôi. Vừa muốn đi, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói: “Anh cùng em vào trong, hay là...“

“Đương nhiên vào cùng em!” Mặc Diệu Dương không thèm nghĩ mà đáp lại luôn.

Người vừa rồi ôm vợ của anh cũng ở bên trong, anh có thể không vào sao.

“Nhưng, anh và Tiêu Quân anh ấy...” An Đình Đình có chút khó xử. Dù sao, hai người đàn ông vừa rồi đối đầu, chắc coi như xé rách da mặt ra rồi.

“Không sao, anh và cậu ta là anh em, có khi đánh nhau một trận cũng rất nình thường, cãi nhau cũng không tính là cái gì.” Dứt lời, anh kéo của An Đình Đình, cùng cô đi vào trong phòng bệnh.

An Đình Đình có chút đờ đẫn!

Nhưng, sau khi bước vào, thần sắc của hai người đàn ông đều bình thường, một chút cũng không có cảm giác không vui vì chuyện vừa rồi chứ đừng nói là ngại ngùng gì.

Điều này ngược lại khiến An Đình Đình cảm thấy quá thần kỳ rồi.

Giữa cô và Mạc Ninh Thanh, cũng từng có khi tranh cãi, xích mích. Nhưng, sau khi gặp mặt, cũng chỉ có xích mích trong thời gian ngắn.

Đâu giống bọn họ, nói chuyện, bàn chuyện, không có chút không thích hợp nào.

“Cảm thấy sao rồi?” An Đình Đình đến sát bên Mạc Ninh Thanh, dịu dàng hỏi.

“Không sao, tớ rất kiên cường đó.” Mạc Ninh Thanh cười híp mắt, thu hồi ánh nhìn từ trên người đàn ông đang đứng bên ban công lại: “Đúng rồi, Đình Đình, chuyện này tuyệt đối đừng nói cho mẹ tớ, bà ấy nếu như biết, nhất định sẽ mắng chết tớ.”

An Đình Đình vừa đau lòng vừa tự trách: “Cậu cũng thật là, hại tớ lo lắng chết đi được. Cậu cần gì phải chọc anh ta chứ?”

“Tớ thấy anh ta muốn ức hiếp cậu, tớ đâu thể khoanh tay đứng xem!”

“Thật là, thua cậu rồi. Tới gọt táo cho cậu nha?”

“Được được.” Mạc Ninh Thanh gật đầu.

Hai người đàn ông ở ban công kết thúc cuộc nói chuyện, đi tới.

Mặc Diệu Dương đứng bên cạnh An Đình Đình, không có nói chuyện.

Tiêu Quân đi vào hỏi Mạc Ninh Thanh: “Cảm thấy như thế nào?”

Lông mày của Mạc Ninh Thanh cau lại, giọng nói cũng mang theo một chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: “Vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cả người đều đau, đâu cũng mơ mơ hồ hồ, cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào giống như sắp chết.”

An Đình Đình ở một bên gọt táo, nghe thấy những lời này của Mạc Ninh Thanh, con dao trong tay suýt nữa cứa vào tay cô.

Thật sự là đồ giả dối mà

Vừa rồi ở trước mặt cô, gọi là một nữ hiệp, trời không sợ đất không sợ.

Lúc này ở trước mặt Tiêu Quân, bỗng hóa thành cô gái yếu đuối, mong manh.

Cô ngẩng đầu, nhìn Mặc Diệu Dương. Phát hiện, trong mắt của anh ẩn chứa sự thích thú. Chắc là Mặc Diệu Dương cũng nhìn ra cái gì đó rồi.

Tiêu Quân nghe vậy, vội nói: “Như thế nào? Vừa rồi bác sĩ nói không có gì rồi, bọn họ vậy mà lừa tôi. Không được, tôi phải đi hỏi họ.”

Mạc Ninh Thanh nghe thế, vội nói: “Ài, đừng, anh đừng đi.”

Tiêu Quân dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô ấy, động tác ngồi dậy kéo cánh tay của anh ta, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ không thoải mái.

Mạc Ninh Thanh ngây ra, vội nằm xuống, day trán: “Aiya, đều tại anh, hại đầu của tôi lại choáng rồi.”

Tiêu Quân nghe vậy, đương nhiên lại lo lắng một trận, ân cần hỏi han.

An Đình Đình cười lạnh trong lòng, thật sự là một yêu tinh mười đánh mười. Thế nào trước đây không có nhìn ra chứ.

Cô đi đến trước mặt Tiêu Quân, đưa táo: “Nè.”

Tiêu Quân cầm lấy, còn rất cảm động nói: “Cảm ơn”

“Không phải cho anh ăn.” An Đình Đình giải thích, sau đó liếc mắt nhìn Mạc Ninh Thanh, lại nói: “Anh đút cho cậu ấy ăn”

“Đút cho cô ấy... á?” Tiêu Quân sững người.

“Phải, đầu của Ninh Thanh còn choáng, cơ thể yếu ớt, tóm lại không thể tự mình cầm ăn được.” An Đình Đình nói rất nghiêm túc.

“Được thôi.” Tiêu Quân gật đầu, câm con dao, cẩn thận bổ quả táo.

Mạc Ninh Thanh nằm trên giường, mắt nhìn An Đình Đình.

Chỉ thấy mắt của Mạc Ninh Thanh sáng lấp lánh, nháy mắt với cô. Chị em tốt, song kích quá tuyệt. Cảm ơn sự giúp đỡ

An Đình Đình muốn cười, lại chỉ có thể nhịn.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Quân quả thực rất biết chăm sóc người khác. Ân cần, chú đáo đến từng chỉ tiết nhỏ nhất.

Vì không muốn làm phiên thế giới của hai người bọn họ, Mặc Diệu Dương và An Đình Đình cáo từ trước.

An Đình Đình trước khi đi còn cố tình dặn Tiêu Quân, nhất định phải chăm sóc tốt cho Mạc Ninh Thanh.
Bình Luận (0)
Comment