Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 284

Người đàn ông nói chuyện với nhân viên xong, đang chuẩn bị rời đi.

Lúc xoay người mới chú ý tới bên cạnh mình có một cô gái, a…nói thế nào đây, cô gái rất đẹp, ngũ quan khiến người ta rất kinh diễm.

Nhưng, ánh mắt đó của cô ấy là sao? Sao lại khiến người ta có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Bỏ đi! Chỗ này là bệnh viện, người nào cũng có. Có lẽ cô gái được người nhà dẫn tới khám khoa não, sau đó lạc với người nhà đi.

Cho nên, người đàn ông lộ ra nụ cười mê người với An Đình Đình, còn khẽ gật đầu, sau đó xoay người, thản nhiên rời đi.

Nụ cười này, lập tức khiến An Đình Đình sững sốt!

Tình huống gì đây? Chuyện này... không phải chứ? Chẳng lẽ không phải anh nên kinh ngạc sao? Kinh ngạc rằng thế mà có thể gặp ở đây. Chẳng lẽ anh không nên hoảng loạn? Hoảng loạn vì bị kẻ thù tìm thấy. Chẳng lẽ anh...

Bất kể thế nào, nụ cười đó của anh là có ý gì?

Trong lễ phép còn mang theo xa cách nhàn nhạt, giống như hai người chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.

Trong đầu An Đình Đình hiện ra khuôn mặt cười tà ác dưới ánh trăng đó. Không đúng! Đây là đang giả bộ đâu.

Cô hít một hơi, cất bước đuổi theo.

Bước chân người đàn ông vẫn rất lớn, từ lầu một đi tới lầu ba, hơn nữa anh không dùng thang máy. Có lẽ là vì cảm thấy tầng lầu không cao, không cần dùng thang máy đi. An Đình Đình cho rằng như vậy.

“Đứng lại!” Chính vào lúc người đàn ông chuẩn bị leo lên bậc cuối cùng của lầu ba, An Đình Đình kêu một tiếng.

Bước chân người đàn ông lập tức khựng lại.

Anh quay đầu nhìn cô, lại nhìn trái phải mình. Xác định chỗ này chỉ có hai người anh và cô, anh mới mở miệng, hỏi: “Cô à, cô đang gọi tôi sao?”

“...” An Đình Đình sắp mơ hồ rồi.

Sao anh còn giả bộ? Hơn nữa, còn giả bộ giống như vậy?

“Không sai, tôi chính là đang gọi anh.” Giọng điệu An Đình Đình vẫn không thân thiện lắm.

Người đàn ông bị cô chọc cười, bèn hỏi: “Xin hỏi, chúng ta quen biết sao?”

An Đình Đình hoài nghi, chẳng lẽ người cô gặp phải chỉ là một người rất giống thôi sao? Nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sinh đôi? Ừ, có khả năng này! Không chừng, một người là người xấu từ đầu tới chân, mà một người khác lại luôn đang giả trang người tốt!

An Đình Đình nhanh chóng đuổi tới, đứng cách người đàn ông ba bậc, cô ngẩng cổ, hỏi một câu: “Có phải anh tên...Vân Diệp?”

Cô nhớ, đêm đó trước khi người đàn ông đánh thuốc mê cô, quả thực đã nói tên anh ta là Vân Diệp.

“Đúng!” Người đàn ông gật đầu, sảng khoái thừa nhận.

“...” Ngay cả tên cũng giống nhau.

Vân Diệp nhíu mày, hỏi: “Người đẹp, làm sao cô biết tên tôi?”

“Tôi...” An Đình Đình thoáng chốc không biết nên nói từ chỗ nào.

Là cô vạch trần không đúng cách sao? Nếu nói là giả bộ, An Đình Đình không phát hiện bất kỳ giấu hiệu giả trang nào từ sắc mặt và ánh mắt anh.

Dù sao cũng ở cùng Mặc Diệu Dương lâu như vậy, trải qua vài việc, năng lực quan sát lời nói sắc mặt tối thiểu nhất, cô đã có thể nắm chắc.

Chính vào lúc An Đình Đình cho rằng nhất định là mình đã nhận lầm rồi, có lẽ...họ thật sự chỉ là hai người cùng họ cùng tên, hơn nữa rất giống nhau thôi, thì một câu của người đàn ông đó lại gợi lên nghi hoặc của cô.

“Người đẹp, có cảm thấy...chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi không?” Lúc Vân Diệp nói lời này, mặt cũng lộ ra nghi hoặc tự nhiên.

Trong lòng An Đình Đình nguyền rủa, là anh là anh chính là anh, còn giả bộ? Đuôi hồ ly rốt cuộc vẫn lộ ra rồi.

Không đợi An Đình Đình nói chuyện, Vân Diệp bỗng nhiên vỗ trán, làm dáng vẻ bừng tỉnh ngộ: “A – tôi nhớ ra rồi. Trước đó không lâu tôi ở sân bay, có phải cô cũng ở sân bay đó không? Hình như cô còn xém chút đụng vào tôi ngã nhào? Nếu tôi đoán không lầm, cô gái đó chính là cô, có đúng không?”

“...” An Đình Đình hoàn toàn ngây ngốc.

Quả thực là cô, nhưng sao vẫn cảm giác không đúng lắm chứ.

Sân bay là anh, chẳng lẽ người buổi tối không phải anh sao?

An Đình Đình gật đầu, nói: “Không sai, là tôi.”

Vân Diệp cười, gật đầu, vươn tay ra, nói: “Thật là có duyên, chào cô, người đẹp, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“...” An Đình Đình ngây ngốc, bất giác vươn tay ra.

Người đàn ông rất lễ phép, cũng rất phong độ quý ông.

Bàn tay to chỉ khẽ nắm bàn tay nhỏ của An Đình Đình mang tính tượng trưng rồi buông ra.

Hành động này mang lại cho An Đình Đình cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Người đàn ông tối đó, thô lỗ, phóng túng, bá đạo, còn điên cuồng tà mị. Nhưng Vân Diệp trước mắt này, ôn hòa, lễ phép, lịch lãm, còn có chút khiêm tốn cơ trí.

Hai người này thực sự không cách nào hòa hợp họ thành một người.

“Có thể hỏi quý danh của giai nhân không?” Giọng Vân Diệp vẫn rất ôn hòa, không chút tính chất đùa cợt. Mà trong mắt anh rõ ràng lộ ra thần sắc tán thưởng.

Thấy cô sững sốt, còn cho rằng cô không muốn nói, cho nên gật đầu nói: “Ngại quá, tôi đường đột rồi.”

“An Đình Đình.” An Đình Đình bật nói.

Trong lòng cô vẫn đang hoài nghi, nhưng lại không dám quá chắc chắn. Có lẽ, nói ra tên mình, có thể khiến người đang giả bộ lộ ra chút vết nứt. Dù sao, cái tên An Đình Đình này đã không còn như trước đây nữa.

Từ clip quảng cáo của *** Tháp, lại tới bước vào nhà họ Mặc, cái tên An Đình Đình này, đã trở thành cái tên ai ai cũng biết ở thành phố G. Cô chính là ví dụ kinh điển của cô bé lọ lem, chuyển mình một cái gả vào nhà giàu bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

An Đình Đình không tin, Vân Diệp này biết tên cô rồi, vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Dù sao nếu anh ta thật sự là người tối đó, nếu người dây dưa với anh ta trong khu rừng lại là mợ hai nhà họ Mặc, cô không tin anh ta vẫn có thể vô tư vô lự.

Nhưng mà, cô vẫn thất vọng rồi.

Mặt người đàn ông đó không lộ ra chút sắc thái khác thường nào, mà là có chút hứng thú lặp lại tên cô lần nữa. Sau đó gật đầu, nói: “Thật là một cái tên hay.”

“...” An Đình Đình cạn lời: “Cảm ơn!”

Có lẽ, thật sự là hai người. Thật sự chỉ là mình quá căng thẳng, thật sự là mình...

“Cô An, cô đến đây thăm bạn sao?” Vân Diệp hỏi.

“Vâng, anh thì sao?”

“Tôi cũng vậy.”

“À...” Chuyện đã đến bước này, có tiếp tục nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì. An Đình Đình gật gật đầu, nói: “Vậy không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cô xoay người xuống lầu.

“Này, đợi chút...” Vân Diệp thấy người đẹp muốn rời đi, tâm trạng lập tức có chút vội vàng. “Cô An, có thể lưu số điện thoại không? Lần sau tôi nên làm sao để gặp cô.”

Còn gặp? Còn ghét chưa đủ phiền sao.

An Đình Đình cười lắc đầu: “Không cần đâu, có duyên tự nhiên còn có thể gặp lại.”
Bình Luận (0)
Comment