Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 301

"Tuyết, chịu tới thăm chị rồi à." An Đình Đình ngước mắt cười nhẹ.

Dáng vẻ ấy của cô đẹp đến tận cùng.

Cô khép quyển sách trên tay lại, kéo Mặc Diệu Tuyết đén bên cạnh mình.

Mặc Diệu Tuyết cũng theo đó ngồi xuống, sau đó cô bĩu môi nói: "Chị không biết đó thôi, mẹ em vẫn luôn coi chừng em rất kỹ. Em cũng muốn chuồn ra chứ, nhưng khổ nỗi chẳng có cơ hội nào."

An Đình Đình trông thấy dáng vẻ cường điệu đấy của cô bé thì không nén nổi nụ cười, duỗi tay vuốt mũi cô rồi cười nói: "Có phải là em lại không chịu nghe lời không hả?"

"Làm gì có chứ." Mặc Diệu Tuyết trề môi nói: "Chỉ là được nghỉ rồi đi chơi với các bạn học một đêm thôi mà."

"Nguyên đêm sao?" An Đình Đình trừng mắt hỏi lại.

"Đúng vậy." Mặc Diệu Tuyết bĩu môi nói với vẻ uất ức: "Mẹ em để mắt tới em rồi. Chị dâu, chị không biết đâu, khoảng thời gian đó mẹ em thiếu điều muốn nhốt em trong phòng không cho ra luôn rồi."

An Đình Đình nói: "Chị cảm thấy mẹ em làm rất đúng."

"A... Chị dâu, ngay cả chị cũng không chịu đứng về phía em."

"Con gái con nứa, sao có thể ra ngoài chơi cả đêm như vậy chứ? Không có phép tắc gì hết. Mẹ em làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi. Bà ấy muốn dạy em một bài học đó."

Mặc Diệu Tuyết nũng nịu nói: "Vậy cũng đâu cần phải nghiêm khắc như thế chứ."

An Đình Đình nhìn thoáng qua cô rồi nói: "Biết như vậy là để làm gì không? Để em lần sau động não rồi hãy làm đó."

"A!" Mặc Diệu Tuyết thở một hơi dài thườn thượt: "Em đâu biết thế giới ngoài kia trông ra làm sao đâu. Chị dâu, chị thấy đỡ hơn chưa?"

An Đình Đình gật đầu.

"Chị ở nhà một mình như vậy có khó chịu không?"

"Có chứ! Bởi vậy khi thấy em tới chị mới vui thế." An Đình Đình đưa tay ra khoác vai Mặc Diệu Tuyết.

Mặc Diệu Tuyết nghe cô nói vậy cũng bắt đầu cười hi hi.

An Đình Đình ngẩng đầu nhìn những cảnh vật đang đắm chìm dưới ánh mặt trời ngoài kia, dường như đã rất lâu rồi cô không bước khỏi Thủy Sam Uyển này một bước. Thậm chí bây giờ cô còn có một loại cảm giác, cảm giác như bản thân mình đã hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài kia vậy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ cô sẽ hoàn toàn chệch hướng so với cả thế giới này.

Một ý tưởng đột ngột lóe lên trong đầu cô, cô nói với Mặc Diệu Tuyết: "Tuyết này, hay hai chúng ta cùng ra ngoài một lát đi."

Đôi mắt của Mặc Diệu Tuyết chợt sáng rỡ, nhưng rồi sau đó lại tối đi: "Khắp nhà tổ của nhà họ Mặc này trên dưới trong ngoài em đều đã đi qua cả rồi, có gì vui đâu chứ!"

An Đình Đình cười rồi đưa tay ra chọc vào trán cô, miệng nói: "Ý chị ra đi ra, ra bên ngoài ấy."

"Thật sao?" Mặc Diệu Tuyết nghe cô nói vậy hai mắt lại sáng lên, không hề buồn rầu nữa: "Được được, chúng ta cùng đi dạo phố, ăn lẩu, được không chị? Đúng lúc hôm nay mẹ em đi xa nhà, có lẽ phải tối muộn mới về tới."

"Vậy thì đi thôi." An Đình Đình kéo tay của Mặc Diệu Tuyết để ngồi dậy.

Tuy đã là mùa đông, thế nhưng trung tâm thành phố G vẫn vô cùng đông vui.

Nhưng người đi mua sắm trong các của tiệm cũng không hề ít.

An Đình Đình và Mặc Diệu Tuyết sau khi đi dạo tiệm quần áo thì lại tới tiệm bán túi xách, khát thì đi mua trà sữa nóng uống, đói thì tìm một quán ăn vặt nào đó có vẻ đặc sắc để ăn.

Cả hai người họ chơi vui quên trời đất!

An Đình Đình cũng phải thán phục, tuy Mặc Diệu Tuyết vẫn còn là một cô nhóc, nhưng mua đồ xa xỉ lại không hề tiếc tiền chút nào. Túi xách mấy chục triệu, cô chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cô nhóc kia đã nằng nặc đòi mua tặng cho cô rồi.

Cô phải phân tích một hồi là cái túi xách đó không hợp với mình thì Mặc Diệu Tuyết mới chịu thôi.

Cô nhóc cũng không quên mua qua cho mẹ, đều là đồ xa xỉ cả chục triệu. An Đình Đình cười lắc đầu, mới nãy còn nói mẹ quá quắt lắm khi nhốt mình lại. Quay qua quay lại đã quên mất tiêu rồi, nói gì thì hai người họ vẫn là mẹ con.

Mà cũng đúng, với xuất thân như vậy thì Mặc Diệu Tuyết sinh ra đã được định sẵn là có số công chúa. Cô bé ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, cả nhà họ Mặc chỉ có một bé gái thôi, không yêu thương sao được.

Nhìn thấy An Đình Đình đang cười cười nhìn mình, Mặc Diệu Tuyết nhận lại thẻ ngân hàng từ trong tay nhân viên, thè lưỡi rồi cười hì hì.

"Cô nhóc này, đúng là tiêu tiền như nước mà." An Đình Đình cười trách cô một câu.

Tất nhiên là cô không có tư cách để phê phán người ta tiêu tiền phung phí, cô ấy đâu thiếu gì tiền, lại còn là một cô công chúa nữa, thích tiêu bao nhiêu, tiêu như thế nào là chuyện của cô ấy.

"Hi hi." Mặc Diệu Tuyết chớp chớp mắt, miệng nói: "Tấm thẻ này là của ông nội tặng cho em đó, em còn chưa tra thử xem trong đây có bao nhiêu tiền nữa. Em cứ có cảm giác như không bao giờ tiêu hết vậy."

Con bé ngốc này! Thẻ của mình có bao nhiêu tiền cũng không chịu xem thử. Nhưng chắc hẳn là trong đó sẽ có rất nhiều. Mặc Viên Bằng lắm tiền nhiều của, một ngày sau khi đứa bé trong bụng cô bị sảy mất, cô đã nhận được một khoản "tiền trợ cấp" mà ông cho người mang đến, số tiền đó khoảng ba nghìn tỷ.

Khi biết đến số tiền lớn đó, chính cô cũng phải giật hết cả hồn. Nhưng điều cô cảm nhận rõ ràng nhất vẫn chính là sự áy náy của ông nội. Ai! Thật đúng là làm khó ông cụ quá.

Đứa bé này đã đến không đúng lúc, ngay cả mẹ của nó cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ thai. Xem ra thật đúng là không có duyên phận.

Nhưng An Đình Đình lại không thể nào ngờ được rằng mình sẽ mất đi đứa bé này theo cách đó...

"Chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?"Mặc Diệu Tuyết kêu lên.

An Đình Đình hoàn hồn lại, nhìn thoáng qua Mặc Diệu Tuyết rồi cười lắc đầu.

"Sang năm khai giảng rồi, em muốn mua một chiếc túi sách mới." Mặc Diệu Tuyết nói.

"Chị đi xem với em."

"Được."

Hai người bước vào một cửa tiệm Chanel.

Thật ra nếu xem kỹ thì sẽ phát hiện ngay ra rằng tất cả những thứ trên người cô nhóc Mặc Diệu Tuyết kia toàn đến từ các nhãn hiệu lớn. Chỉ là do tính con bé vốn ngây thơ, chưa bao giờ khoe khoang, bình thường cũng rất khiêm tốn.

Một chiếc túi Chanel đối với cô chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Trong lúc đi cùng cô bé, An Đình Đình cũng thấy ưng một chiếc túi, cô cầm lên xem thử. Không phải vì cô không có tiền, mà là vì cô vốn không phải kiểu phụ nữ đam mê đồ xa xỉ, hay tiêu tiền phung phí.

Nhân viên bán hàng cũng tươi cười bước đến, kinh ngạc nói: "Cô đúng là có mắt nhìn quá."

An Đình Đình thắc mắc nhìn người nhân viên kia một cái rồi hỏi: "Cô có ý gì?"

"Chiếc túi Chanel này là bản giới hạn, khắp thành phố G này chỉ có một chiếc mà thôi. Cô nhìn xem, những viên kim cương đính bên trên đều có nguồn gốc từ Bắc Mĩ do chính nhãn hàng chọn mua, rất là đắt đỏ,..."

Mặc Diệu Tuyết cũng đã đi tới, vừa trông thấy chiếc túi kia thì liền ngạc nhiên khen ngay:

"A... Chiếc túi này đẹp quá. Chị dâu, chị tinh mắt thật. Chiếc túi này rất hợp với chị đó, để em xem... Oa, chẳng khác nào được làm ra để dành riêng cho chị vậy."

Mặc Diệu Tuyết ngắm nghía An Đình Đình một lượt từ đầu đến chân rồi gật đầu nói. Sau đó cô quay qua hỏi nhân viên bán hàng: "Chiếc túi này bao nhiêu vậy?"

"Năm trăm mười triệu ạ."

An Đình Đình nghe đến đây thì thiếu chút cắn trúng lưỡi mình.

Một chiếc túi xách thôi, đắt như vậy! Cô có thể mua được, nhưng cô cảm thấy mình không cần thiết phải mua nó, cũng đâu có dịp gì quan trọng để mang chiếc túi xách đắt đỏ sang trọng như vậy đâu.

"Tôi mua chiếc túi này!"

Trong lúc An Đình Đình còn đang kinh ngạc thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Cốc Nhược Lâm vang lên bên tai.

Cốc Nhược Lâm choàng tay Mặc Diệu Dương, hai người họ không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

An Đình Đình ngoái đầu lại nhìn, hai người này nữ thì cao quý đẹp đẽ, nam thì khôi ngô tuấn tú, cả hai đều toát lên một vẻ sang trọng tự nhiên. Nhìn như thế nào cũng thấy xứng đôi vô cùng.

Cô hơi cúi mi, cảnh tượng này thật đúng là mỉa mai mà.

Suốt một tháng cô ở cữ hai người họ không gặp nhau lần nào, hôm nay lại gặp nhau lại là trong tình cảnh như vậy.

A... Thật buồn cười quá!

Cốc Nhược Lâm vẫn luôn nở một nụ cười huênh hoang. Còn khuôn mặt đẹp đẽ cũng Mặc Diệu Dương vẫn độc một vẻ thờ ơ, không hề có chút thay đổi gì.

Dù sao thì Mặc Diệu Tuyết vẫn còn trẻ tuổi, không thể dấu được cảm xúc của mình, tất cả mọi suy nghĩ đều biểu lộ rõ trên khuôn mặt.

Cô trừng to mắt, bực bội hỏi: "Dựa vào đâu mà tôi phải đưa cho cô? Chúng tôi nhìn thấy trước mà!"

Cốc Nhược Lâm mỉm cười nói: "Dựa vào việc tôi là khách VIP ở đây."

Trước kia Cốc Nhược Lâm cũng rất muốn nịnh cô em chồng này, nhưng xun xoe hồi lâu lại nhận ra con bé này cứng đầu hết sức, chẳng khác gì nước đổ lá môn, vậy nên Cốc Nhược Lâm cũng bỏ cuộc. Mà bây giờ Mặc Diệu Dương đã thiên vị cô ta, cô ta chả việc gì mà phải nhân nhượng nữa.

Bất cứ của tiệm nào cũng sẽ có khách VIP, tất cả mọi hàng hóa đều phải ưu tiên cung cấp cho khách hàng cao cấp.

"Ái chà, khách VIP sao? Ghê gớm thật nhỉ?" Mặc Diệu Tuyết nở nụ cười khinh bỉ, rồi cô mở ví lấy một tấm thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, nói: "Gói lại đi."

Người nhân viên kia nhìn tấm thẻ, đó chính là thẻ VIP của cửa tiệm. Thế là cô ta mỉm cười nhận lấy tấm thẻ, miệng nói: "Vâng thưa cô, xin đợi chút."

An Đình Đình thấy thế thì vội nói: "Tuyết, đừng..."

Thật ra cô cũng không quá thích chiếc túi kia, chỉ thuận tay cầm xem thử thôi.

Mặc Diệu Tuyết dường như đã đoán trước được cô sắp nói gì, cắt ngang lời cô ngay. Mặc Diệu Tuyết nhìn Cốc Nhược Lâm với vẻ coi khinh, lại mở miệng nói chuyện với An Đình Đình: "Chị dâu, có một số thứ có thể cho, nhưng cũng có những thứ không thể nhường được. Chỉ là một tấm thẻ thôi mà, ai chẳng có, làm như hay lắm vậy."

Nhưng câu nói này chẳng khác gì chỉ cây dâu mắng cây hòe, vô cùng thâm sâu.

Mặc Diệu Tuyết đang cười nhạo Cốc Nhược Lâm giở đủ trò để cướp đi người đàn ông của An Đình Đình.

Mặt Cốc Nhược Lâm thoáng chốc tối sầm lại.

Mặc Diệu Dương chỉ đứng một bên, từ đầu đến đuôi không hề lên tiếng nói dùm ai cả. Thái độ này của anh khiến Cốc Nhược Lâm thấy lo lắng.

Cô ta nhìn về phía người nhân viên kia, sau đó đột nhiên nói: "Từ từ."

Cô nhân viên kia đang định quẹt thẻ thanh toán, nghe thấy có người gọi mình thì đành phải dừng lại, sau đó mỉm cười bước đến hỏi: "Có việc gì không ạ?"

Cốc Nhược Lâm vẻ điềm nhiên nói: "Người đang đứng bên tôi là cậu hai của nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương."

Danh tiếng của nhà họ Mặc có thể nói là vang vọng khắp thành phố G. Không mấy ai sống ở đây mà lại chưa từng nghe đến.

Quả nhiên, người nhân viên kia vô cùng ngạc nhiên, cũng vô cùng mừng rỡ.

Hèn gì ngay khi hai người họ bước vào cô ta đã thấy người đàn ông này hơi quen quen, song lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Bây giờ nghe giới thiệu mới biết, anh ta chính là thiên tài ngành tài chính mà báo đài vẫn hay nhắc đến!

Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn cả trong tivi, cũng chẳng trách cô ta không nhận ra ngay.

Cốc Nhược Lâm cũng đã nhìn thấy rõ biểu cảm của cô nhân viên kia.

Cô ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bây giờ chúng tôi mua chiếc túi kia được chưa?"

Người nhân viên kia cũng hoàn hồn lại, gật đầu lia lịa nói: "Được chứ được chứ, tôi đi đóng gói ngay đây."

"Ừ, đi đi." Cốc Nhược Lâm nhếch môi nở một nụ cười vênh váo.

Mặc Diệu Tuyết nôn nóng duổi theo người nhân viên kia, lớn tiếng hỏi: "Này, cô có ý gì vậy? Rõ ràng là chúng tôi tới trước, chị dâu tôi ưng chiếc túi này, tôi cũng có thẻ VIP. Cô dựa vào đâu mà bán cho cô ta?"

Người nhân viên kia cười với vẻ xã giao rồi trả lời cô: "Thật ngại quá, anh kia chính là cậu hai của nhà họ Mặc, chúng tôi không dám làm phật ý anh ấy."

Mặc Diệu Tuyết vô cùng tức tối, cô bực bội nói: "Cậu hai nhà họ Mặc thì hay lắm chắc, muốn bắt nạt ai cũng được à? Tôi cũng là người của nhà họ Mặc đây!"

Người nhân viên kia thờ ơ liếc cô một cái, không hề tin những lời cô nói. Cô ta trả thẻ ngân hàng lại cho Mặc Diệu Tuyết rồi quẹt tấm thẻ của Cốc Nhược Lâm.

Cốc Nhược Lâm nhìn đi chỗ khác, hia mắt cô ta sáng rỡ lên nhìn về phía An Đình Đình, cả khuôn mặt toát lên vẻ mỉa mai.

An Đình Đình không thèm nhìn cô ta, cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy vẻ hững hờ nhìn Mặc Diệu Tuyết chăm chăm. Mà ánh mắt của người đàn ông kia từ đầu đến cuối chưa hề nhìn về cô dù chỉ một lần.

Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng đầy vẻ xa lạ. Xem nhẹ sự hiện diện của cô, cứ thờ ơ nhìn cô bị người khác chèn ép, lại thẻn nhiên để một người phụ nữ khác khoác tay mình.

An Đình Đình đột nhiên nhếch môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Đúng vậy! Anh bây giờ đã có một người phụ nữ khác, không còn cần đến cô nữa. Anh đã từng nói với cô, muốn để cô sinh cho anh vài đứa trẻ. Mà giờ đây nhiệm vụ đó cũng đã đặt trên vai một người phụ nữa khác.

Xem ra cô không còn lý do gì để ở đây nữa rồi.

Cốc Nhược Lâm vốn muốn được trông thấy dáng vẻ phẫn nộ tức tối của An Đình Đình, muốn cô quát mắng Mặc Diệu Dương hoặc chính cô ta. Song giờ cô lại thấy An Đình Đình thản nhiên nở nụ cười, dường như không hề để ý tới chuyện này, không hề để ý khi chiếc túi yêu thích của mình bị cướp đi, không chút bận tâm.

Nhân viên bán hàng làm xong mọi việc thì liền đưa chiếc túi kia cho Cốc Nhược Lâm, sau đó còn nịnh cô ta một lúc.

Cuối cùng Mặc Diệu Dương cũng lên tiếng, anh khẽ mấp máy môi, điềm nhiên nói với người phụ nữa cạnh mình: "Đi thôi."

"Vâng." Cốc Nhược Lâm hài lòng gật đầu, khoác tay anh xoay người bước đi.

Mặc Diệu Tuyết không thể chịu nổi nữa, cô bước về phía trước chặn hi người họ lại, nhìn Mặc Diệu Dương với vẻ lạnh căm căm: "Sau này em tìm chồng, nhất định sẽ không tìm loại người giống như anh, để mặc con giáp thứ mười ba bắt nạt vợ mình lại chẳng thèm hó hé gì. Anh hai, em thật thất vọng về anh quá, em ghét anh!"

An Đình Đình bước đến kéo cô lại, nhìn cô một cái rồi lắc đầu, ý bảo cô đừng nói nữa, sau đó liền túm lấy tay cô đi khỏi đây.

"Tuyết!" Lúc này Cốc Nhược Lâm lại ngẩng cao đầu kêu lên.

Mặc Diệu Tuyết quay đầu lại, bực dọc trừng cô ta một cái.

Cốc Nhược Lâm thấy thế cũng không khó chịu gì, vẫn cười rất thản nhiên, miệng nói: "Rất nhanh thôi, người chị dâu mà cô thích sẽ không còn là chị dâu của cô nữa, không lâu sau cô ta sẽ chẳng còn dính dáng gì tới nhà họ Mặc."

"Đồ vớ vẩn, dù cô có vào được nhà họ Mặc thì tôi cũng chẳng gọi cô là chị dâu đâu."
Bình Luận (0)
Comment