Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 32

Lâm Tiêu Tương gật đầu, thề thốt nói: “Chuyện này tôi thật sự không rõ, trở về tôi sẽ cho người đi hỏi, nếu như thật sự là như thế, tôi nhất định sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy, thật sự trong để quy định của *** Tháp chúng ta vào trong mắt mà!”

Cùng lúc đó, bên ngoài văn phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

Tiêu Quân hơi ngẩng lên, nói: “Mời vào.”

An Đình Đình không nhanh không chậm bước vào, thế nhưng khiến cô không tin được chính là, Mặc Diệu Dương vậy mà cũng ở đây.

Tối qua xảy ra một màn kia và những lời anh nói sau đó khiến trong lòng cô thấy xấu hổ.

Trái tim không gấp không hoảng không phải giả, nhưng nên ứng phó chuyện trước mắt đã.

May là người đàn ông đó từ khi cô bước vào cũng không hề liếc cô một cái, hình như coi cô như không khí, một người tàng hình vậy.

Coi nhẹ? Khinh thường? Chán ghét? An Đình Đình hạ mắt xuống, trong lòng rối như tơ vò.

“An Đình Đình, em đến đây làm gì?” Trong lòng của Lâm Tiêu Tương có dự cảm mơ hồ.

An Đình Đình ngẩng đầu, cô thu lại hết ánh mắt hoảng hốt của cô ta vào mắt. Có điều ngoài mặt, cô lại cực kỳ trấn định. Chỉ nghe thấy cô dùng giọng điệu tôn trọng nói: “giám đốc Lâm, chuyện chị căn dặn tôi đã làm xong rồi, mời chị kiểm tra."

Nghe thấy thế, Tiêu Quân ngước lên, ánh mắt tập trung vào Lâm Tiêu Tương.

Mặc Diệu Dương cũng không lên tiếng, chỉ là khóe miệng cũng hơi nhúc nhích.

Yết hầu của Lâm Tiêu Tương hơi chuyển động, vội nói: “Được, bao giờ về tôi sẽ đi xem những khuôn đúc đó."

Khuôn đúc? Lẽ nào cô ta đang chỉ khuôn đúc trang sức do thực tập sinh thiết kế?

An Đình Đình cười nhạt, nói: “giám đốc Lâm, chị có phải nhớ lộn không? Tôi nói là chuyện ở bộ phận dọn dẹp. Chị không phải bảo tôi đến bộ phận dọn đẹp giúp đỡ lau tất cả kính cửa sổ sao? Sao giờ lại nhắc đến khuôn đúc trang sức ở đây.”

Mặt mày Tiêu Quân tối sầm lại, còn Mặc Diệu Dương khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Gương mặt của Lâm Tiêu Tương trở nên tái nhợt: “An Đình Đình, tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Tôi khi nào kêu

cô..."

Cùng lúc đó, bộ đàm trên người trợ lý của Lâm Tiêu Tương truyền đến giọng nói của quản lý của bộ phận dọn dẹp đang cùng cô ta báo cáo công việc.

“Đúng thế đúng thế, tôi là quản lý của bộ phận dọn dẹp, xin hãy chuyển lời đến giám đốc Lâm, công việc của An Đình Đình ở nơi này đã hoàn thành, xin kiểm tra!”

Lâm Tiêu Tương lúc này cảm thấy mình đầu nặng trịch, nhớ mà xem cô ta lăn lộn ở trong ngành này bao nhiêu năm mới treo lên được vị trí ngày hôm nay, thế mà lại bị một cô nhóc tố cáo.

An Đình Đình vẫn giữ bộ dạng ngây thơ như cũ, thờ ơ hỏi: “giám đốc, lần này chị nhớ chưa? Tôi đã làm xong rồi, chị có phải nên bớt chút thời gian đi kiểm tra không.”

Sắc mặt của Tiêu Quân lúc này đã hoàn toàn sa sầm. Anh đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “giám đốc Lâm, cô rõ ràng biết An Đình Đình mới vào được nửa năm, hơn nữa chưa được đào tạo chuyên nghiệp trong bộ phận dọn dẹp, cô lại kêu cô ấy đứng trên thang cao lau kính, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô chịu trách nhiệm nổi sao?”

“Tôi... Tôi không có... Tôi...” Sự việc xảy ra quá đột ngột, Lâm Tiêu Tương nhất thời không biết ứng phó như thế nào, cô ta lắp bắp.

“Cô còn nói không có? Vừa rồi lời nói qua bộ đàm lẽ nào còn là giả? Hoặc nói cách khác, cô ta không phải trợ lý của cô?” Tiêu Quân tức giận, ngón tay trỏ chỉ về trợ lý bên cạnh Lâm Tiêu Tương.

Lời nói trách mắng này đã dọa trợ lý đó cả người run rẩy.

Sắc mặt của Lâm Tiêu Tương càng tái hơn, thế nhưng trước mặt của Mặc Diệu Dương, cô ta bất luận như thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này.
Bình Luận (0)
Comment