Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 320

Hơi thở khó khăn của An Đình Đình, mùi nam tính mạnh mẽ trên người đàn ông, cùng lúc đó, cô còn ngửi được mùi máu tươi.

Vốn dĩ loại mùi vị này, Vân Điệp một hạt bụi nhỏ cũng không bị trộn lẫn.

Thế nhưng, vì trên người anh bị thương, cho nên mới có cái loại hương vị này.

An Đình Đình nắm được rất rõ ràng, người đàn ông này cũng không phải người tốt, nhưng trái tim đầy mưu mô của anh ta, chắc hẳn là một loại không thể dò xét được.

Về điểm này, rất giống với Mặc Diệu Dương!

Cho nên, trong lòng cô mới càng thêm sợ hãi, người đàn ông như vậy, một khi đã đem lòng yêu, nhất định sẽ không có kết cục tốt, bọn họ đều thuộc nhân vật thiên chi kiêu tử, còn mình, chỉ là một cô gái bình thường, căn bản không thể chung sống một chỗ cùng bọn họ.

Vân Điệp cười cười, tuy rằng dung mạo của anh trông rất ôn nhu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng, nhưng những lời phát ra từ miệng của anh ta, lại mang theo ý vị cảnh cáo mạnh mẽ.

Anh nói: “Đình Đình, đừng mơ tưởng rời xa tôi, em sẽ không làm được điều đó đâu.”

“…….” An Đình Đình không còn lời nào để chống đỡ, chỉ thấy trong đáy lòng đang rung động.

Những lời này, giống như được nói ra từ miệng của Mặc Diệu Dương, có thể thấy, bọn họ đều thay đổi như chong chóng, có thể tùy ý nắm trong tay vận mệnh của người khác, cuộc đời chìm nổi, thăng trầm, cũng như có thể thay đổi cuộc sống của một người con gái bình thường.

“Còn nữa, hãy ghi nhớ những lời tôi vừa nói, tôi không cho phép em yêu anh ta.”

Sau khi trở về phòng của mình, An Đình Đình không ngủ được trằn trọc lăn qua lăn lại.

Bây giờ tâm trạng của Vân Diệp, phân liệt rất nghiêm trọng, anh ta thậm chí đã đặt nhân cách của một người khác vào chính mình, ở bên cạnh một người như vậy, thật sống không bằng chết.

Thế nhưng, bản thân cô lại đang ở trên biển rộng vô tận này, cô làm thế nào mới có thể chạy thoát đây…..

Nhà cổ của Mặc gia.

Bác sĩ nói: “Cậu hai, cậu cảCậu cả trước đây khôi phục rất tốt, nhưng tình trạng gần đây dường như lại bắt đầu trở lên tồi tệ hơn.”

Mặc Diệu Dương nhíu mày, trên mặt thể hiện rõ sự giận dữ.

“Tối hôm qua nửa đêm anh thậm chí còn nói chuyện, thế nào tình hình lại trở lên xấu đi rồi? Người sống đời sống thực vật chẳng lẽ cũng biết nằm mơ, nằm mơ còn biết nói chuyện?”

“Là như thế này, người bệnh trong quá trình hôn mê, trong tiềm thức sẽ sinh ra mơ mộng, mà giấc mơ này, nhất định là giọng nói mà ban ngày anh ta đã nghe được, mà giọng nói này đối với anh ta lại rất đặc biệt, chính vì cái giọng nói này mất đi, làm cho trong lòng anh ta nảy sinh một loại cảm giác muốn từ bỏ, chỉ là trong giấc mơ, anh ta dường như lại nghe thấy giọng nói đó, cho nên mới có thể nói mơ.”

Mặc Diệu Dương yên lặng nghe, biểu hiện càng nghiêm trọng.

“Cho nên, muốn Cậu cả mau chóng hồi phục, nhất định phải tìm ra giọng nói khơi dậy hệ thần kinh của anh ta!”

Mặc Diệu Dương biêt rõ, giọng nói này nhất định là An Đình Đình, tuyệt đối sẽ không thể là ai khác.

Đi xuống lầu, Tiêu Quân cùng với Qúy Đình Kiêu đi tới.

Tiêu Quân nói: “Anh em nhà họ Cốc đã bị bắt, qua vài ngày nũa sẽ thẩm vấn.”

“Uh.” Mặc Diệu Dương gật đầu.

Qúy Đình Kiêu chìa tay, vuốt ve quai hàm, giả bộ khó xử nói: “Gán cho tội danh gì đây?”

“Chuyện này cũng không dễ.” Lời của Mặc Diệu Dương như gió nhẹ mây bay: “Cốc Kiến Lâm nhân viên công chức, tham ô, nhận hối lộ. Cậu đi điều tra xem, tiện thể tính một chút, đem mức phạt tăng lên mấy trăm lần, khiến ông ta ngồi mọt gông trong trại giam.”

Qúy Đình Kiêu nhướng mày, gật đầu: “Uh……làm chuyện xấu là nghề tôi thành thạo nhất.”

Mặc Diệu Dương bước tới tựa, ngồi trên thành ghế, đôi chân thon dài thằng tắp đặt ở trên sàn, tiếp tục nói: “Về phần Cốc Kiến Bân, trước tiên hãy bao che tội, còn những chuyện khác, Tiêu Quân cậu đi tìm hiểu, tuyệt đối không thể để ông ta thoải mái nhàn hạ.”

Tiêu Quân gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy cô vợ nhỏ của anh thì sao đây?”

Quý Đình Kiêu nhìn Mặc Diệu Dương chớp chớp mắt.

Mặc Diệu Dương trừng anh ta một cái

Qúy Đình Kiêu càng cười lớn: “Làm sao, lẽ nào xưng hô sai rồi? Vợ chính thức của anh là An Đình Đình, thân phận của cô ấy không thể là vợ nhỏ của anh sao.”

Những lời này, rõ rang là đang trêu đùa!

Tiêu Quân sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Mặc Diệu Dương, nói với Qúy Đình Kiêu: “Anh bớt nói vài câu đi.”

Nếu như đổi lại là ngày thường, Qúy Đình Kiêu còn dám nói với anh như vậy sao?

Mặc Diệu Dương thản nhiên nói: “Đã đưa về rồi, sắp xếp cô ấy ở Cốc Trạch đi. Nếu sau này Cốc Trạch bị mang đi đấu giá, lúc đó lại tính cách khác.”

Qúy Đình Kiêu không nói, Tiêu Quân cũng giữ im lặng.

“Đêm mai, chúng ta sẽ khởi hành” Mặc Diệu Dương nói.

Ngoài ra hai người đều gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì.

“Lạc Lạc thì sao?” Qúy Đình Kiêu hỏi.

Mặc Diệu Dương nói: “Hành động lần này không nói cho cô ấy, quá nguy hiểm, tôi lo ngại cô ấy không chịu nổi.”

“Ha! Man-woman đó mà cũng không chịu nổi.” Qúy Đình Kiêu lớn tiếng cười chế nhạo.

Mặc Diệu Dương trừng anh ta tỏ vẻ bất lực.

Tiêu Quân cũng cười cười, cũng biết Qúy Đình Kiêu trời sinh ra đã có cái miệng độc, cũng sẽ không tranh luận nữa.

Mặc Diệu Dương đứng dậy, nói: “Lên phòng làm việc đi, tôi đã phân chia tuyến đồ hải lý rồi, còn có hướng mà các thế lực ngoại cảnh sắp đi.

Thế là, mấy người cùng nhau vào phòng làm việc.

Mặc Diệu Dương nâng tay, chỉ xuống bờ biển nói: “Ở đây có người tên Vân Diệp, nghe nói là một thế lực được mọi người tôn kính, bên ngoài đồn rằng bởi vì có anh ta, phần tử ngoại cảnh mới không thể vào với số lượng lớn.”

Qúy Đình Kiêu nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Anh ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Mặc Diệu Dương nhìn thẳng anh ta, cho một câu trả lời khẳng định.

Qúy Đình Kiêu nghe vậy, ngậm miệng lại.

“Có điều, cũng chỉ là tạm thời.” Mặc Diệu Dương khẽ nhếch khóe miệng.

Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu không hẹn mà cùng ngước lên nhìn anh ta, trên khuôn mặt đều mang những nét khó hiểu.

Mặc Diệu Dương nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ của chúng ta, bọn họ rất nhanh sẽ bị đánh bại. Suy cho cùng, bọn họ cũng không phải là đội quân chính quy, gần như dựa vào một thế lực tự chủ, sức mạnh dường như không thể chống cự quá lâu.

Tiêu Quân hơi đăm chiêu nói:” Nhưng anh ta có thể duy trì nhiều năm như vậy, cũng thật không dễ dàng. Có thể thấy được, người này không chỉ có dũng khí, mà còn có cả mưu lược.”

“Không tồi.” Mặc Diệu Dương gật đầu: “Chỉ là không biết, anh ta đối với chúng ta không biết là bạn hay là kẻ địch.”

“Nói không chừng cũng có thể là bạn, dù sao mục đích của chúng ta đều giống nhau.” Tiêu Quân nói.

Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Không hẳn, tuy mục đích giống nhau nhưng cũng không hẳn là bạn, nói không chừng cũng có thể là kẻ thù.”

Sau đó, Mặc Diệu Dương giải thích cho bọn họ hành động tối nay, cùng với những chuyện cần chú ý, khoảng hơn một tiếng sau, Trần Hằng cũng đến.

“Cậu hai, ngài Quý, ngài Tiêu.” Trần Hằng chào hỏi từng người.

Từng người đều gật đầu, hiểu ý, xem như đáp lại lời chào hỏi của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment