Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 337

An Đình Đình cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi nhìn thấy phần gáy của người đàn ông kia. Từ đó, cô có thể kết luận: "Nếu nói như vậy, vừa rồi người đàn ông lái xe kia không phải Ông tư Mặc!”

Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: "Ừm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là không phải. Ông tư Mặc rất ít khi đến khu đô thị của thành phố G. Bé cưng, vừa rồi Sở Huệ Nhu nói chuyện với em sao?"

An Đình Đình gật đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Cô ta nói gì?"

"Cô ta nói... Muốn giết em!" An Đình Đình trả lời.

"Hừ. Chỉ dựa vào cô ta?” Mặc Diệu Dương lạnh lùng cười, trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo khát máu.

"Vậy nếu người đàn ông lái xe kia bằng lòng giúp cô ta thì sao?” An Đình Đình nhíu mày.

"Bé cưng, có anh ở đây." Mặc Diệu Dương an ủi.

Đêm đó, bọn họ cũng không ra ngoài ăn cơm, càng không nhàn nhã thoải mái xem phim. Trở lại nhà tổ của nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương liền liên lạc với Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu, Mạnh Yến San cũng chạy đến.

Mặc Diệu Dương vốn muốn cho An Đình Đình nghỉ ngơi ở Thủy Sam Uyển, nhưng An Đình Đình sao có thể nghỉ ngơi được? Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô sẽ hiện lên cặp mắt oán hận và âm u của Sở Huệ Nhu.

Chỉ nằm được một lát, cô liền đứng dậy đi đến Lưu Thủy Uyển.

Vào cửa, nhìn thấy mấy người bọn họ đang ngồi vây quanh bàn nói về điều gì đó.

Sau khi Mặc Diệu Dương thấy cô, liền bỏ đồ trong tay ra, đi đến và hỏi: “Sao em lại tới đây, không phải bảo em nghỉ ngơi cho thật tốt sao?”

An Đình Đình cười lắc đầu, nói: "Em ngủ không được."

Mặc Diệu Dương ‘Ừm’ một tiếng, dắt tay tay cô đi đến bên cạnh bàn, và để cô ngồi xuống.

Mạnh Yến San gật đầu với cô, còn cô thì mỉm cười một tiếng.

Ngay sau đó, Mạnh Yến San nói: "Cô Sở quả thực không ở bên Ông tư Mặc. Như anh đoán, sau khi cô ta bị Ông tư Mặc chơi chán, liền qua tay tặng ra ngoài, về phần tặng cho ai thì tạm thời vẫn chưa biết!”

"Lão già này, thật sự đúng là tâm ngoan thủ lạt hung ác." Quý Đình Kiêu khinh bỉ nói.

Mạnh Yến San gật đầu, vô cùng đồng ý với câu nói của anh ta, lại nói: “Nhưng ở bên cạnh Ông tư Mặc còn có một người phụ nữ có một chút liên quan đến chúng ta, Lâm Tiêu Tương."

Tiêu Quân nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại.

Thật ra anh ta cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm với Lâm Tiêu Tương, nếu như thật sự nói là có, vậy có lẽ cũng chỉ là mối quan hệ từng là đồng nghiệp. Làm đồng nghiệp lâu năm như vậy, anh ta cảm thấy tiếc nuối cho kết cục của Lâm Tiêu Tương.

Nhưng có một số việc cũng hoàn toàn là do cô ta tự tìm. Kết giao với người không tốt, hết lần này đến lần khác lẫn vào cùng Sở Huệ Nhu. Có thể thấy, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!

Mặc Diệu Dương hiểu tâm tư của anh ta, nhìn về phía anh ta một cái. Tiêu Quân cũng nhìn về phía anh, câu môi nở một nụ cười yếu ớt, ra hiệu mình không sao. Vì vậy Mặc Diệu Dương hơi gật đầu, đảo mắt đi hướng khác.

"Diệu Dương, tôi cảm thấy anh vẫn nên tăng thêm vài người đến bảo vệ tốt cho Đình Đình. Lần trước Lâm Tiêu Tương cũng đã tập kích qua một lần, mà lần này Sở Huệ Nhu chắc chắn sẽ không cam lòng chấp nhận vận mệnh bị làm vật phẩm tặng đi, dựa theo lòng dạ hẹp hòi của cô ta, chắc chắn sẽ đem toàn bộ chuyện này đổ lỗi lên người An Đình Đình.”

Mạnh Yến San cẩn thận phân tích, xuất phát điểm của mỗi người đều đang suy nghĩ cho An Đình Đình. Điều này, khiến cho An Đình Đình cảm động.

"Cái này tôi biết. Nhưng việc cấp bách bây giờ là chúng ta nhất định phải điều tra ra xem Sở Huệ Nhu bị đưa đến cho người nào. Mà người này, chắc chắn cũng là một nhân vật lớn, nếu không Sở Huệ Nhu không thể có lực lượng lớn như vậy, công khai uy hiếp Đình Đình, nói muốn giết cô ấy!”

Sắc mặt Mặc Diệu Dương bình tĩnh như nước, giọng nói cũng rất kiên định.

Người đàn ông này, luôn có thể khắc chế rất tốt tâm trạng của mình ở mọi lúc. A... Không đúng, chỉ khi ở riêng cùng với An Đình Đình, anh mới có thể lộ ra bản chất thật của mình.

Bỗng dưng vành tai An Đình Đình như bị bỏng. Đáng chết, cô trở nên háo sắc như vậy từ lúc nào, đã là lúc nào rồi mà cô còn suy nghĩ đến những chuyện như vậy.

Tiêu Quân đột nhiên giống như nhớ tới điều gì đó, anh ta nói: "Đúng rồi, ngày mai sẽ có cuộc bầu cử lần đầu dưới hình thức lấy ý kiến công chúng, mà Quan Bá Thiên chính là người ứng cử. Những người nổi tiếng và kẻ có thế lực ở thành phố G đều được mời đến. Tôi đoán nhà họ Mặc của anh chắc chắn cũng là một trong những người được mời!”

"Tôi biết chuyện này." Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu.

An Đình Đình sững sờ. Sao cô lại không biết chuyện này? Xem ra mình thật sự là sắp phế đi rồi, thành phố G có chuyện lớn như vậy, vậy mà cô hoàn toàn không biết gì.

"Diệu Dương, tôi khuyên anh đừng nên đi là tốt nhất!” Mạnh Yến San nói.

"Vì sao?" Mặc Diệu Dương xem thường.

"Tôi lo rằng Quan Bá Thiên sẽ gây bất lợi cho anh."

"Ha ha... Cái này không cần lo lắng." Mặc Diệu Dương nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Nếu như ông ta muốn hãm hại tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng ngày mai thì tuyệt đối không thể!”

Mạnh Yến San khẽ giật mình: "Vì sao?"

Quý Đình Kiêu liếc xéo cô ta một cái, giọng điệu giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngày mai chính là ngày có liên quan mật thiết đến tiền đồ của ông ta như vậy, sao ông ta có thể lựa chọn hành động? Không nói đến việc mọi chuyện có thành công hay không, đều ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta!”

Mạnh Yến San vỗ ót một cái, lập tức bừng tỉnh đại ngộ!

Tại sao cô ta lại quên mất chuyện này, trên mặt lập tức đỏ bừng.

Những người khác cũng nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tuy nhiên, cô ta vẫn còn có chút lo lắng: “Nếu đã như vậy, Diệu Dương, ngày mai anh đi, cũng đưa Đình Đình theo đi!”

"Vì sao?" Mặc Diệu Dương hỏi. Nhưng trong khóe mắt của anh lại ngậm lấy một tia chọc tức.

"Tôi sợ nếu anh rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ xảy ra chuyện không mong muốn!” Mạnh Yến San vội vàng nói.

Mặc dù cảm thấy Mạnh Yến San có chút buồn lo vô cớ, nhưng Mặc Diệu Dương vẫn rất cảm kích nhẹ gật đầu. Anh nói: "Tôi chắc chắn phải dẫn Đình Đình cùng đi!”

An Đình Đình nhìn anh một cái, đi thì đi thôi, vì sao còn phải thêm một câu chắc chắn làm gì.

Ngay sau đó, lời tiếp theo của người đàn ông khiến cô bỏ đi sự nghi ngờ. Mặc Diệu Dương nói: “Để tất cả mọi người trong thành phố G biết, tôi không ly hôn với vợ yêu của mình. Cũng để cho những người kia biết, mợ hai nhà họ Mặc chỉ có một mình An Đình Đình!”

An Đình Đình nghe vậy, đáy lòng đương nhiên là vừa mềm vừa ấm.

Sau khi kết thúc thương lượng, nhóm bạn ai về nhà người ấy. An Đình Đình nói muốn tiễn Mạnh Yến San. Thật ra chỉ là muốn tìm lý do để nói chuyện riêng với cô ta một chút.

Mặc Diệu Dương sao lại không biết tâm tư của cô, anh gật đầu, nói: “Đi đi, nhưng không được quá muộn!” Nói xong, anh trừng khuôn mặt lớn về phía cô, lập tức hòa đào bay đầy trời.

"San San, cám ơn cô!” An Đình Đình và Mạnh Yến San sánh vai đi về phía cửa chính của nhà tổ.

Mạnh Yến San nói: "Cám ơn tôi cái gì vậy?”

"Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, tôi muốn tìm cơ hội để nói cám ơn với cô!” An Đình Đình rất chân thành nói.

Từ sau khi biết những người bạn này của Mặc Diệu Dương, cô càng ngày càng cảm thấy, mình dựa vào cái gì mà có thể được nhiều người yêu mến đến mức như vậy.

Mạnh Yến San đột nhiên dừng bước, nụ cười trên mặt cũng có chút phai nhạt.

"Cô An, thật ra tôi cũng không phải đang giúp đỡ cô!”
Bình Luận (0)
Comment