Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 341

An Đình Đình biết tin này thì lòng như lửa đốt!

Mặc dù ngày thường Qúy Đình Kiêu không ít lần xem thường cô, nhưng cô biết tính cách của người đàn ông này là vậy. Dường như nhìn ai không vừa mắt, thì trong xương tủy sẽ coi thường người đó.

Tuy nhiên, An Đình Đình biết, ở một phương diện khác, Qúy Đình Kiêu thực ra cũng rất quan tâm đến cô.

Ngay từ đầu, lúc mình mơ hồ bị lợi dụng, Qúy Đình Kiêu đã dùng cách thức độc đáo của mình để “cảnh cáo” cô, bảo cô không được nên quên thân phận của mình, càng không được thử yêu một người không nên yêu!

Chỉ là ban đầu cô cũng không hiểu, sau đó cô hiểu ra, mới hiểu được ý tốt của anh ta.

Bây giờ, cái người đã từng quan tâm đến cô, lại không rõ tung tích, chưa biết sống chết ra sao, làm sao cô có thể không sốt ruột được.

Lúc này, y tá đẩy cửa ra, bác sĩ ở trong phòng bước ra ngoài.

An Đình Đình tiến lên đón.

"Mợ hai, chúng tôi đã xử lý vết thương xong rồi. Cậu hai đáng lẽ phải tỉnh rồi, nhưng vì mất máu quá nhiều cộng thêm vết thương bị nhiễm trùng, nên cần nghỉ ngơi thật tốt. Trước sáng mai, mọi người tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy để cậu ấy chuyên tâm dưỡng thương."

Sau khi các bác sĩ lui ra ngoài, An Đình Đình và Tiêu Quân mở cửa bước vào. Hai người họ rất ăn ý, không phát ra chút tiếng động nào.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, mặc dù vẫn đẹp trai, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, vô lực.

Anh ta lặng lẽ nằm đó, yếu ớt giống như không còn hơi thở. Mặc Diệu Dương là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, những gì anh thể hiện với người khác mãi mãi là dáng vẻ mạnh mẽ và quyền lực, từ khi nào anh lại dễ bị tổn thương như vậy.

An Đình Đình nhẹ nhàng vuốt má anh ta, nước mắt chảy dài trong lòng.

Tiêu Quân ra khỏi phòng, cuộn tròn trên ghế sofa ở đại sảnh suốt đêm. Mà An Đình Đình thì ở bên cạnh Mặc Diệu Dương cho đến bình minh.

Trời sáng, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở rèm của sổ cửa, tràn vào phòng.

An Đình Đình nằm ở bên giường, đầu tựa nhẹ vào cánh tay của người đàn ông. Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy gò má hơi ngứa, cô đột ngột mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Mặc Diệu Dương đang nhìn mình một cách dịu dàng.

Những giọt nước mắt kích động lập tức trào ra khỏi hốc mắt, cô thì thầm: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."

"Bé cưng... anh nhớ em lắm." Người đàn ông khẽ mở miệng, giọng khàn đặc giống như đã rất lâu chưa uống một ngụm nước nào.

Người đàn ông này, thật là, lúc này rồi mà còn nhàn nhã như vậy.

An Đình Đình vừa đau lòng vừa bất lực, đứng dậy nói: “Anh đợt một chút, em đi rót nước cho anh.” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

Mặc Diệu Dương nhìn bóng lưng yếu ớt của người phụ nữ đang rời đi, khẽ mỉm cười.

Sau đó, các bác sĩ đi vào kiểm tra vết thương và thay băng cho anh ta. An Đình Đình mang nước vào, nghe thấy một bác sĩ nói: "Cậu hai, chúng tôi vẫn nên tiêm cho cậu liều thuốc tê, nếu không vết thương của cậu sẽ rất đau."

"Không cần." Mặc Diệu Dương thẳng thừng từ chối.

Nơi anh bị thương là ở cánh tay, mỗi lần thay băng phải tiêm thuốc tê, đây không phải là cá tính của anh.

Bác sĩ lúng túng gật đầu: "Vậy được, không dùng thuốc tê thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Vậy thì cậu hai... Tôi lo cậu sẽ không chịu được."

An Đình Đình sốt ruột, cô vội vàng đi tới, khuyên anh: "Diệu Dương, anh nghe ông ấy tiêm thuốc tê đi."

"Không dùng, anh tự có cách để giảm đau."

“Anh có cách gì?” An Đình Đình không khỏi tò mò hỏi.

Người đàn ông chớp mắt với cô và nói: “Em đến đây, anh sẽ nói cho em biết."

An Đình Đình sững sờ, cô nhìn các bác sĩ, chẳng lẽ... anh còn có bí mật gì sao? Hay đó là bài thuốc gia truyền tổ tiên nhà họ Mặc truyền lại và không thể nói với người ngoài?

“Đến đây, anh nói nhỏ cho em biết.” Người đàn ông dụ dỗ.

Khẩu khí này, hoàn toàn là bộ dạng ngay thẳng.

An Đình Đình đặt cốc nước trên tay xuống, cúi người xuống, ghé tai vào đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô chỉ cảm thấy gáy mình bị cái gì đó siết chặt, cô kinh ngạc quay đầu lại đối mặt với anh. Cùng lúc đó, đôi môi nóng như lửa của người đàn ông phủ lên môi cô.

"Ưm..." Cô muốn nói chuyện thì đã bị môi anh chặn lại.

Một lúc sau, An Đình Đình cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra đây chính là cái gọi là bí quyết ‘giảm đau’ của anh! A a a... Tên đàn ông chết tiệt, nhiều người như vậy mà lại không coi ai ra gì trêu chọc cô.

Những người khác đứng ở bên cạnh đều sửng sốt. Nhưng ngay sau đó bọn họ liền bắt tay vào rửa sạch vết thương và thay băng cho anh ta.

An Đình Đình vừa ảo nảo, xấu hổ và ngượng ngùng!

Cô muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông này dù bị thương vẫn rất mạnh mẽ. Rõ ràng tối hôm qua anh ta còn nằm rất yếu ớt, vậy mà hôm nay lại như mãnh hổ vậy.

Trong lòng cô rất tức giận, cô cố gắng vùng vẫy, lẽ ra cô có thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, nhưng khi cô nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn trong miệng anh ta, lòng cô chợt dịu lại, sức lực nhất thời buông lỏng.

Người đàn ông nhân cơ hội giam cầm cơ thể cô lần nữa, tham lam hôn lên môi cô.

Nụ hôn này kéo dài hơn mười phút.

Mười phút đối với An Đình Đình mà nói là quá lâu. Thắt lưng cô đau nhức, má, vành tai, cổ... đều ửng đỏ một mảng lớn.

Mà mười phút đối với bác sĩ mà nói là vô cùng quý giá. Không một ai trong số họ dám lơ là, họ lấy ra những gì đã học được trong suốt cuộc đời của mình, lau chùi, khử trùng, bôi thuốc, băng bó... làm liền một mạch!

"Xong rồi, cậu hai!"

An Đình Đình nghe thấy những gì bác sĩ nói, nhưng Mặc Diệu Dương dường như không nghe thấy.

"Ưm... ưm..." An Đình Đình phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng để nhắc nhở anh ta.

Tuy nhiên, người đàn ông vẫn làm như không nghe thấy! Nụ hôn càng lúc càng sâu.

An Đình Đình thực sự vừa lo vừa vội! Anh ta cố ý làm cô xấu hổ sao, sao anh ta có thể như vậy chứ, anh ta còn đang bị thương, anh ta còn chưa ăn sáng...

Các bác sĩ cũng cúi đầu, từng người lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Coi như chưa thấy cảnh này, trước khi rời đi còn cung kính nói: "Cậu hai, cậu từ từ giảm đau đi. Chúng tôi ra ngoài trước."

Những lời này khiến cho An Đình Đình "không có đất dung thân"!

Ahhhhh! Mặc Diệu Dương... khốn nạn! Làm ơn có chừng mực đi!

Cửa mở ra, người bên trong sắp đi ra ngoài, mà người đứng ở cửa lại càng muốn đi vào.

Tiêu Quân dừng xe lại, vội vàng nói: "Mọi chuyện thuận lợi không?"

“Tất cả đều thuận lợi!” Bác sĩ gật đầu, rồi bổ sung thêm: “Tương đối thuận lợi”.

“Hả?” Tiêu Quân nhíu mày, hơi khó hiểu.

Thực ra, anh ta cũng cũng biết việc tiêm quá nhiều thuốc tê để xử lý vết thương cho Mặc Diệu Dương là không được. Chẳng lẽ có diệu kế gì mà không cần tiêm thuốc tê cũng không bị đau hả?

“Phương pháp giảm đau do cậu hai sáng tạo ra rất hiệu quả.” Bác sĩ cười nói.

Tiêu Quân càng thêm nghi hoặc, anh ta còn có bản lĩnh như vậy sao? Lúc nào thì Mặc Diệu Dương hiểu biết về y học vậy?
Bình Luận (0)
Comment