Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 346

Trong lòng của An Đình Đình nghĩ là như vậy, nhưng mà cô biết được tình thế trước mắt với vết thương ở trên người của Mặc Diệu Dương, làm sao có thể lặn lội đường xa để đến đấy chơi trò chơi này được.

Cho nên dù sao thì trên ngõ lớn ngõ nhỏ đều có mấy phòng chụp ảnh, đi đâu cũng có thể chụp được.

“Được chứ.” Mặc Diệu Dương vui vẻ đồng ý.

Thật ra thì trong lòng của anh cũng đã nung nấu ý định muốn chụp một bộ ảnh cưới thật đẹp với cô, à không không chụp mấy bộ mới được, cổ trang, hiện đại, âu mỹ... chụp thêm nhiều bộ.

“Vậy để em dọn dẹp nơi này một chút.” An Đình Đình không thể chờ đợi.

“Những chuyện này sao có thể để tự tay em làm được chứ, một lát nữa cứ để cho người giúp việc làm là được rồi.” Thật ra thì Mặc Diệu Dương cũng đã có chút không chờ đợi được.

Chỉ là lúc đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo, bất ngờ nhìn thấy dấu răng ở dưới xương quai hàm của mình.

Mà “kẻ cầm đầu” thì lại một mặt vô tội đứng ở bên cạnh.

Mặc Diệu Dương sờ sờ lên hàm dưới, đột nhiên lại cười một cái: “Ký hiệu do vợ để lại không tệ nha.”

“Phốc...” An Đình Đình cảm thấy rất bất ngờ.

Lúc nãy, hai người còn mới cãi nhau om sòm, bây giờ lại nắm tay nhau vui vẻ chạy ra bên ngoài. Mà lúc nãy người giúp việc ở sân sau chính tai nghe thấy bọn họ cãi nhau, đưa tay sờ lên ót của mình, đây là tình huống gì vậy trời?

Xe của Tiêu Quân đang dừng trong bãi đậu xe, bước xuống xe, nhìn thấy hai người bọn họ. Vốn dĩ muốn đi lên chào hỏi, nhưng kỳ lạ là hai vợ chồng này lại đồng loạt cúi đầu xuống, lẩn trốn như là không nhìn thấy anh ta.

Hửm... tình huống này là như thế nào vậy? Không bình thường, không hề bình thường, chắc chắn là có chuyện gì đó!

Tiêu Quân không hề nghĩ ngợi gì bước lên chặn lại.

“Hai người đang làm cái gì vậy?” Tiêu Quân hỏi.

Mặc Diệu Dương và An Đình Đình sóng vai dừng lại, tay của hai người này đều che lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Đang ngắm phong cảnh.”

“Đang nhìn mây.”

Hai người bọn họ nói cùng một lượt, giọng nói truyền ra từ trong khe hở có chút u sầu.

Tiêu Quân kinh ngạc nhíu mày, chuyện gì vậy nhỉ, chắc chắn là có chuyện gì đó. Anh ta chỉ xuống tay của Mặc Diệu Dương rồi hỏi: “Đây là có ý gì?”

Hai người đồng loạt lắc đầu, cũng không nói gì cả: “Không có gì đâu.”

“...” Tiêu Quân thấy thật là bế tắc.

Không đúng, chắc chắn là có chuyện gì đó, hai người bọn họ thần thần bí bí, lén lén lút lút như vậy, anh ta thừa dịp Mặc Diệu Dương không chú ý tới, nhanh chóng kéo bàn tay đang che ở dưới hàm dưới của anh ra.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, An Đình Đình nhanh chóng đưa tay ra muốn cản anh ta lại, nhưng mà cũng đã chậm rồi.

Tiêu Quân nhìn thấy ở dưới cằm của Mặc Diệu Dương đột ngột xuất hiện một dấu răng, anh ta quay đầu lại nhìn An Đình Đình một chút. Mặc dù ở trên cằm của cô không có dấu răng, nhưng mà ở bên tai nối xuống dưới cổ có một hàng dấu đỏ, chắc là lúc nãy cô vùng vẫy muốn đẩy Mặc Diệu Dương ra cho nên không để ý mà bị cọ phải.

Anh ta chỉ vào xương quai hàm của Mặc Diệu Dương rồi hỏi: “Anh đây là có chuyện gì đây hả?”

“...” Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lát, nói: “Mèo cắn.”

Ừ, còn là con mèo cái nhỏ nữa!

An Đình Đình đứng ở bên cạnh nghe được, gương mặt đều đỏ lên vì tức, người đàn ông đáng chết này, cô phi, đá đểu mắng cô.

“Ồ... cái miệng của con mèo nhỏ này có vẻ không tệ đó nha.” Tiêu Quân gật đầu nói một cách đàng hoàng.

Mặc Diệu Dương gật đầu, trên mặt viết chữ vô tội.

“Ồ, vậy chỗ này của em là sao vậy, là chuyện gì xảy ra thế?” Tiêu Quân chỉ chỉ vào cái cổ của An Đình Đình.

An Đình Đình suy nghĩ, anh cũng đã dám mắng mình là mèo rồi, nghĩ một lát, thế là cô trả lời lại: “Bị chó quào đó, cái này còn không phải là vội vàng đi ra ngoài tiêm vắc xin hay sao.”

Mặc Diệu Dương nghe vậy, cả gương mặt đều tức giận đến tái đi.

An Đình Đình em được lắm, anh miêu tả cô giống như là một con mèo đáng yêu, cô thì hay rồi, trực tiếp mắng anh là chó.

Tiêu Quân đường đường chính chính a một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, rất là kỳ quái mà nói: “Mèo chó của Thủy Mặc đều bị làm sao vậy hả, kể từ lúc nào mà lại không dám nghe lời chủ như vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại thôi, mèo chó ở nơi này cũng không giống với những nơi khác... tôi tin tưởng là qua ba năm nữa, toàn bộ bọn nó đều sẽ hành tinh hóa thành người.”

“...”

“...”

Tiêu Quân xua tay: “Thôi được rồi, không quấy rầy hai người nữa, tôi đến đây nói với hai người một tiếng đã tìm được nơi ở của Qúy Đình Kiêu rồi.”

“Cậu ấy đang ở đâu?”

Lần này Mặc Diệu Dương và An Đình Đình lại trăm miệng một lời mà hỏi.

“Đang ở đâu thì cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà anh ta đã liên lạc với tôi rồi, trước mắt rất an toàn.” Tiêu Quân suy nghĩ rồi nói: “Chắc có lẽ là anh ta đang bí mật điều tra chuyện gì đó.”

Mặc Diệu Dương đã thu lại nụ cười vui tươi ban nãy, gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó Tiêu Quân liền đi khỏi.

Mặc Diệu Dương và An Đình Đình bước lên xe, bọn họ cũng không kêu tài xế, cánh tay của Mặc Diệu Dương đang bị thương, cho nên không thể lái xe được, cho nên An Đình Đình tạm thời làm tài xế.

“Anh hay lắm đó nha Mặc Diệu Dương! Lại còn dám nói em là con mèo nữa, anh giỏi quá đó.” An Đình Đình thắt dây an toàn, tức giận nói.

“Em cũng giỏi lắm An Đình Đình, thế mà dám mắng anh là chó, biết trả đũa quá.” Mặc Diệu Dương hừ lạnh hai tiếng.

“Ài... Chó thì sao chứ, chó còn đáng yêu hơn nhiều nha.”

“Vậy không phải con mèo còn đáng yêu hơn à.”

“Anh...” An Đình Đình đuối lý, cô bèn đạp chân ra một cái, xe liền vọt ra bên ngoài.

“Em có thể chạy xe chậm một chút hay không hả, cũng không có chuyện gì gấp gáp mà.”

“Sao vậy? Anh sợ rồi à? Người nào cũng sợ phụ nữ lái xe, hóa ra là cậu hai nhà họ Mặc cũng sợ đó nha.” An Đình Đình nói, mỉa mai cười một tiếng với anh.

Mặc Diệu Dương nói: “Đương nhiên là sợ rồi, đến bây giờ anh vẫn còn chưa có con trai đâu đó.”

“Xía, con trai mà có tính tình giống như anh vậy thì không cần có cho sướng hơn.”

Lời nói này của An Đình Đình giống như là có một loại ý vị như không muốn sinh con cho anh, thật ra thì cô cũng chỉ đang tranh cãi với anh mà thôi, nhưng mà người đàn ông đó lại nghiêm túc lắng nghe.

Trong lòng âm thầm lo suy nghĩ, không được rồi, cô không muốn sinh con cho anh à, vậy thì phải làm sao bây giờ đây.

Anh suy nghĩ một lát, thế là lại nói: “Vậy thì sinh một đứa con gái cũng được nữa, nhất định phải giống em, lớn lên xinh đẹp giống như em, dáng người cũng hoàn mỹ giống như em, tính cách cũng nhất định phải giống em, dịu dàng đáng yêu.”

Một lời nói này liền làm cho sự tức giận của An Đình Đình tiêu tan.

Cái gì mà chó với mèo đều đã bị ném ra sau ót, quyến rũ cười với anh một tiếng: “Cái này cũng còn tạm được.”

Chỉ có cô không biết nụ cười này của cô quả thật quyến rũ chết người.

Mặc Diệu Dương chỉ cảm thấy ở bên cạnh của mình đang có từng đóa hoa đào nở rộ, hương thơm nức mũi...

Mới có buổi chiều, cho nên cũng không có chợ đêm, mà trong ấn tượng của An Đình Đình, mấy phòng chụp ảnh như thế này hình như cũng chỉ chợ đêm mới có. Còn Mặc Diệu Dương thì sao, là một đại thiếu gia gia đình giàu có tiêu chuẩn, căn bản anh cũng không thể nào biết được những thứ này, cho nên nơi nào có mấy trò như thế này thì anh căn bản cũng không biết được.

Thế là hai người bọn họ đi ăn một bữa cơm trưa, sau khi tiêu tốn một khoảng thời gian, chờ đến lúc trời tối rồi thì mới đi dạo chợ đêm.

Tổ hợp nam thanh nữ tú đương nhiên tạo ra ánh nhìn sáng chói.

Mặc dù là cánh tay của Mặc Diệu Dương bị thương, nhưng mà cái này cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú và cao quý vốn có của anh, mấy cô gái đi ngang qua đều dùng ánh mắt ghen tị và ước ao nhìn chằm chằm vào An Đình Đình.

An Đình Đình đã sớm dưỡng thành thói quen, cho nên cũng không để ở trong lòng, ngược lại là Mặc Diệu Dương thì tự luyến.

“Vợ à, ánh mắt của mấy cô gái xinh đẹp này nhìn em cứ như là hận không thể ăn tươi nuốt sống em vậy đó.”

An Đình Đình liếc xéo nhìn anh một chút: “Đó là bởi vì bọn họ muốn ăn anh đó!”
Bình Luận (0)
Comment