Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 370

An Đình Đình về đến Thủy Sam Uyển không lâu, Mặc Diệu Dương cũng trở về.

Sau khi biết được An Đình Đình mang thai, anh mỗi lần trở về đều phải cẩn thận, tỉ mỉ quan sát cô một phen. Hỏi han mọi thứ thì mới thôi.

Mỗi lần, An Đình Đình đều sẽ cảm thấy cô chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Anh thay giày, đi về phía cô. Theo thường kệ, đầu tiên cầm lấy tay của cô, đặt lên đó một nụ hôn.

“Bé cưng, thân thể hôm nay đã đỡ hơn chưa? Nhóc con có hành em không?”

Nếu như An Đình Đình trả lời không thoải mái thì anh sẽ giả vờ rất tức giận, chỉ vào cái bụng nhỏ của An Đình Đình, nghiêm túc nói: “Nhóc con, ba cảnh cáo con, con còn làm khó vợ của ba, đợi khi con ra đời ba chắc chắn sẽ dạy con một bài học.”

Nếu như An Đình Đình nói hôm nay không có gì không thoải mái cả, anh sẽ rất vui mà vuốt ve bụng nhỏ của cô, khen một lúc.

Mỗi lần, An Đình Đình đều cười anh trẻ con: “Bụng còn chưa có, anh nói với con con cũng không biết.”

Mặc Diệu Dương ngẩng lên, nói: “Con của Mặc Diệu Dương anh không giống với những đứa trẻ khác.”

“Lẽ nào nó có siêu năng lực?” An Đình Đình giở khóc giở cười.

Sau khi Mặc Diệu Dương hôn tay cô, phát hiện sắc mặt của cô hôm nay rất khác thường, vì thế liền nói: “Sao thế? Bé cưng, có phải thằng nhóc này hôm nay lại quậy rất dữ không.”

An Đình Đình khẽ thở dài một tiếng, dựa đầu vào trong lòng anh. Nói chuyện hôm nay đi gặp Lâm Tiêu Tương cho anh nghe.

Cô lắc đầu, không hiểu nói: “Em chỉ là không hiểu, tại sao cô ta lại có thành kiến lớn với em như thế.”

Anh mỉm cười không nói, tiếp tục cầm tay của cô nghịch.

Điểm này khiến An Đình Đình có hơi nghi ngờ. Bình thường mỗi lần cô có nghi ngờ, anh đều sẽ ôm cô, phân tích cho cô. Hôm nay thế nào lại như này rồi? Lẽ nào, anh biết Lâm Tiêu Tương thích anh?

Khi cô định hỏi, lại không ngờ anh rất có lòng tin nói: “Phàm là người phụ nữ từng gặp anh, cơ bản đều sẽ thích anh.”

An Đình Đình rùng mình một trận.

Người đàn ông này cũng quá tự luyến rồi. Có điều nói đi nói lại, hình như quả thật là như thế. Sau khi An Đình Đình quen biết Mặc Diệu Dương, phàm là giống cái trong giới có đầu óc, ai mà không phải bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo chứ.”

Cuối cùng, Mặc Diệu Dương thu lại vẻ đùa cợt của mình lại, ôm cô vào lòng, để hai chân của cô thoải mái gác trên đùi của anh.

“Bé cưng, em biết không, không trách được khi cô ta hận em.”

“...”An Đình Đình không hiểu mà quay qua nhìn anh, câu nói này thế nào lại có ý nói giúp người ngoài vậy.

Mặc Diệu Dương tiếp tục nói: “Em có biết ông tư Mặc cứu cô ta ra ngoài như thế nào không?”

Đôi mắt to long lanh của An Đình Đình lóe lên, không hiểu mà nhìn anh.

Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói: “Ông tư Mặc phái người tố cáo Lâm Tiêu Tương buôn bán ma túy.”

“...”An Đình Đình không dám tin mà trợn tròn mắt.

Phải biết nước T trước nay khép tội ‘buôn bán ma túy’ cực kỳ hà khắc, một khi tố cáo Lâm Tiêu Tương được xác thực, án phạt sẽ từ chung thân đến tử hình.

“Chuyện này còn không tính. Đồng thời, ông ta còn khiến cô ta trở thành trùm của đường dây buôn bán ma túy khét tiếng, danh tiếng xấu vô cùng. Em nghĩ, Lâm Tiêu Tương biết mình bị cáo buộc như thế, còn không phải bị dọa chết hay sao?”

Đâu chỉ là dọa chết, thật sự là muốn đi ra quần rồi. Nghĩ thôi cũng đủ khủng khiếp rồi. Nhưng, những chuyện này là ông tư Mặc làm, có liên quan gì đến cô chứ.

An Đình Đình vẫn không hiểu, thậm chí cảm thấy Lâm Tiêu Tương để hết mọi chuyện lên người cô, thật sự là... đây căn bản là nói không thông được.

“Bé cưng, em sao đột nhiên lại không thông minh rồi.” Mặc Diệu Dương đưa tay quẹt qua sống mũi dọc dừa của cô. Anh mỉm cười dịu dàng, sau đó rất nghiêm túc nói: “Chúng ta biết chuyện này là do ông tư Mặc làm, nhưng Lâm Tiêu Tương biết lại là...”

“Em làm?” An Đình Đình nghe ra vài phần ý tứ rồi, cô trực tiếp đưa ra câu hỏi thăm dò với anh.

“Ừm.” Anh vui vẻ gật đầu.

“...” Đây quả thật là vu cáo mà.

“Nếu không Lâm Tiêu Tương sao lại chết tâm mà đi theo ông tư Mặc chứ? Cho dù biết rõ kết cục của mình là gì, còn phải phục tùng ông ta chứ? Rất rõ ràng, cô ta sợ mình một khi không có cái ô bảo vệ của ông tư Mặc thì sẽ bị em hại chết?”

An Đình Đình nghe mà sởn gai ốc!

Những người đàn ông này, thủ đoạn lại tàn độc như thế? Thân phận của Lâm Tiêu Tương, cùng với bọn họ mà nói, chắc coi là tầng lớp bình dân. Nhưng chính một người bình dân phổ thông, lại vì lớn lên có vài phần nhan sắc, trở thành vũ khí của bọn họ. Mặc bọn họ cầm nắm, chơi đùa. Bán đi linh hồn và tự tôn của mình mới có thể đổi lấy cuộc sống yên ổn.”

An Đình Đình do dự, cô có nên kéo cô ta ra không.

“Bé cưng, chuyện này em tuyệt đối đừng xen vào.” Mặc Diệu Dương nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng cảnh cáo.

“Tại sao?” An Đình Đình sững người, nói tiếp: “Anh vậy mà biết tâm tư của em?”

Anh nắm lấy tay cô, để lên miệng ngửi, lại hôn lên đó. Dáng vẻ đó, thật sự là một kẻ cuồng vợ. Anh nói: “Có câu nói người đáng thương tất cả chỗ đáng hận. Cô ta đã từng tổn thương em thế nào, tuyệt đối không được quên. Bản thân cô ta phản bội người khác, trách ai được? Còn nữa, một khi cô ta đã câu kết với Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên, mặc kệ ai kéo cô ta thì đều sẽ không có kết cục tốt. Không chết cũng tàn phế.”

An Đình Đình như đã ngộ ra!

Ngay cả cô cũng biết, người như ông tư Mặc không dễ chọc, Lâm Tiêu Tương sao lại không biết chứ. Có điều, nói đi nói lại, cũng quả thật là vì cô, Lâm Tiêu Tương mới vào tù. Nếu không phải như thế, cũng không có sự xuất hiện sau này của ông tư Mặc rồi.

“Cho dù không phải vì em, cô ta cũng sẽ vì người khác mà vào đó. Số mạng của một người, không oán được người khác.” Mặc Diệu Dương nhìn cô, khẽ mỉm cười.

An Đình Đình nhướn mày. Không dám tin nhìn anh, người đàn ông này còn biết coi bói, không đúng, giống như biết thuật đọc tâm, trong lòng cô nghĩ cái gì anh đều biết hết.

Anh có lẽ hơi mệt rồi, nằm xuống, coi đùi của An Đình Đình là chiếc gối êm ái.

“Bé cưng, chuyện duy nhất bây giờ em cần làm chính là yên tâm chăm sóc cho cục cưng của chúng ta, những chuyện khác em không cần phải lo, biết chưa?”

“Ừm.” An Đình Đình gật đầu.

Cảm xúc của Lâm Tiêu Tương ngày hôm nay, cho dù nói sự thật với cô ta, cô ta cũng chưa chắc sẽ tin. Cô ta sớm đã hận cô vào trong xương tủy rồi, sao còn tin lời cô nói?

Hài! Tạo hóa trêu ngươi.

“Diệu Dương, anh định xử lý Lâm Tiêu Tương như thế nào?” An Đình Đình vuốt ve sống mày của anh, hỏi.

“Em định xử lý như thế nào?” Anh hỏi ngược lại, quyết định trao quyền cho cô.

An Đình Đình suy nghĩ rồi nói: “Giữ lại hoàn toàn là để quyến rũ Quan Bá Thiên đi?”

“Không sai.” Anh khẽ nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ khen ngợi.

Đột nhiên, anh thúc giục nói: “Bé cưng, không bằng đoán thử xem, anh tại sao muốn làm như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment