Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 373

Mặc Diệu Phong nghe thế, vội hỏi: “Em nói cái gì?”

Chuyện hôm nay Mặc Diệu Dương ra ngoài, anh ta cũng nghe nói rồi. Vốn dĩ, anh ta cũng muốn đi cùng. Nhưng, suy nghĩ lại, anh ta dường như nên ở lại, vì anh ta càng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

An Đình Đình khẩn trương, thời gian không đợi người.

Cô nói đầu cuối sự việc ra. Sau đó, rất lo lắng nói: “Anh cả, em muốn đi cứu Diệu Dương.”

“Em trước tiên đừng gấp, em bây giờ đi cứu em ấy, nhưng em không biết em ấy ở đâu có đúng không.” Mặc Diệu Phong cân nhắc rồi nói, tương đối bình tĩnh.

“Em biết vị trí của Quý Đình Kiêu, anh ta ở trong quán cà phê ở đường Tam Nguyên thành phố G. Em biết quán cà phê đó, em trước đây từng cùng Ninh Thanh đến đó.” An Đình Đình khẳng định: “Chỉ cần em tới đó trước, ở đó đợi Diệu Dương, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện.”

Mặc Diệu Phong biết, bây giờ kêu cô quay về tuyệt đối là điều không thể rồi. Cách duy nhất chính là: “Anh đi cùng em.”

“Anh Diệu Phong, anh...”

“Diệu Dương là em trai của anh, nó nếu như có xảy ra sự cố gì, anh đâu thể ngồi không không quản? Sự việc không thể chậm trễ, đi thôi.” Mặc Diệu Phong nói, cất bước đi ra bên ngoài.

“Được.” An Đình Đình cũng đi theo.

Lúc này, do trong lòng cô vô cùng lo lắng, quên mất hỏi anh tại sao nửa đêm còn không có về phòng, mà ở ngoài này làm cái gì.

Đi ra khỏi cửa, lên xe, chân của Mặc Diệu Phong đạp chân ga, lái xe đến địa điểm mà An Đình Đình nói.

Trên đường, Mặc Diệu Phong lại hỏi một số chi tiết khác, An Đình Đình thành thật nói ra.

Lông mày của anh ta hơi nhíu lại, dường như dự cảm được chuyện gì đó không hay lắm.

“Anh Diệu Phong, anh sao thế?” An Đình Đình phát giác sự khác thường của anh ta.

“Không có gì.” Mặc Diệu Phong không muốn cô lo lắng bèn không nói ra.

Trên đường, lòng An Đình Đình nóng như lửa đốt, thần kinh cả người đều rơi vào trạng thái căng cứng.

“Yên tâm, Diệu Dương sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Mặc Diệu Dương an ủi.

Lúc này đã là nửa đêm, do là 30 tết, người trên đường phố rất ít. Rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa. Chiếc xe dừng trước cửa quán cà phê, bên trong tối đen cả mảng, không có ai cả.

Tắt đèn xe, Mặc Diệu Phong ngoảnh đầu, nói: “Đình Đình, em ở đây đừng làm gì, anh xuống xem thử. Nếu như không có ai, chúng ta về nhà trước, những chuyện khác thì bàn bạc sau, có được không?”

Trái tim của An Đình Đình căng thẳng sắp nhảy ra ngoài, gật đầu: “Được.”

Mặc Diệu Phong đẩy cửa xe ra, bước xuống, đi về phía cửa.

Đây là một tòa trung tâm thương mại chọc trời, quán cà phê nằm ở tầng 1. Xung quanh tối mờ, ngay cả xe cũng không có ai đỗ, càng đừng nói còn có người.

An Đình Đình nín thở, mở to mắt.

Đột nhiên, cô nhìn thấy ở hướng bên hông Mặc Diệu Phong có một bóng người vụt qua. Cô bị dọa bịt miệng lại, bóng dáng vụt qua đó, trên tay hình như còn cầm vũ khí.

Trái tim chùng xuống. Hỏng rồi, anh Diệu Phong há không phải rất nguy hiểm sao.

An Đình Đình rối bời, cô đẩy cửa xe ra, đi tới. Còn chưa đi được mấy bước, chỉ cảm thấy đằng sau có một trận gió thổi qua, còn chưa kịp để cô quay lại nhìn. Một vật cứng đã dí vào đầu cô.

“Đừng động!”

Trái tim của An Đình Đình sắp vọt lên đến cuống họng, cô mở to mắt, nhìn thấy đằng trước không xa, Mặc Diệu Phong ý thức đằng sau đã xảy ra chuyện cho nên quay người lại.

“Buông cô ấy ra.” Mặc Diệu Phong tức giận nói với người đó.

“Cậu Mặc, anh vẫn không nỡ cô ta như vậy sao, cho dù cô ta đã trở thành người phụ nữ của em trai, anh còn nhớ mãi không quên?” An Đình Đình không dám thở mạnh.

“Im miệng. Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái, có chuyện gì thì nhằm vào tôi, thả cô ấy ra.” Mặc Diệu Phong quát lên một tiếng.

“Được, nhằm vào anh thì nhằm vào anh.” Người đó nói xong, cánh tay bóp cổ của An Đình Đình, đã bắn về phía Mặc Diệu Phong ba phát súng liên tiếp.

“Phằng phằng phằng...”

“Á...” An Đình Đình bị dọa đến mức cả người run rẩy, la thất thanh.

Nhất thời, bên cạnh Mặc Diệu Phong, hoa tuyết trộn lẫn với bụi, bay mù mịt xung quanh.

An Đình Đình trợn mắt, run rẩy nhìn về phía anh ta, mãi đến khi khói bay đi, cô mới nhìn thấy, Mặc Diệu Phong vẫn bình an đứng ở đó.

Thì ra, người đàn ông này bắn vào dưới chân của Mặc Diệu Phong, không có làm hại anh ta. Nhưng dù là như thế, An Đình Đình vẫn bị dọa đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh.

“Sao hả, mợ hai, cô đau lòng sao?” Người đàn ông ở bên tai của An Đình Đình, tà ác nói.

“Anh... súc sinh! Rốt cuộc muốn làm gì? Diệu Dương đang ở đâu.” An Đình Đình nghiến răng nói, nếu không phải nòng súng trong tay anh ta chĩa vào Mặc Diệu Phong, cô nhất định muốn liều mạng với anh ta.

“Ổ? Thì ra người cô thật sự để tâm không phải là anh ta, mà là em trai của anh ta. Hừm... thú vị.” Người đàn ông đó chế giễu, sau đó thu súng lại, khẽ búng tay một cái ở trong không trung.

Nháy mắt, một nhóm người từ xung quanh ập tới. Những người này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết là thủ hạ của anh ta.

Người đàn ông vỗ vai của An Đình Đình, ra lệnh: “Trói hai người bọn họ lại, dẫn đi.”

An Đình Đình và Mặc Diệu Phong bị trói lại, quăng vào bên trong xe.

Trên đường, chiếc xe chòng chành.

Chiếc xe bọn họ đang ngồi, trải qua cải tiến tinh tế, trong khoang xe nhìn ra bên ngoài hoàn toàn không biết bên ngoài là nơi nào.

An Đình Đình mới ý thức ra cô chắc bị lừa rồi. Mục đích thực sự của đối phương không những chỉ có Mặc Diệu Dương, còn có cô và Mặc Diệu Phong. Trong lòng bỗng vô cùng áy náy. Nếu như đối phương nhằm vào cô thì cũng thôi đi, nhưng cô còn liên lụy đến Diệu Phong.

“Anh Phong, xin lỗi.” An Đình Đình nhỏ giọng nói.

Mặc Diệu Phong mỉm cười, nói: “Cô gái ngốc, nói cái gì vậy. Mục đích cuối cùng của bọn họ thật ra chính là tất cả mọi người chúng ta.”

An Đình Đình buồn bã cúi thấp đầu.

“Cô gái ngốc, em có lạnh không?” Đã vào lúc này rồi, Mặc Diệu Phong vẫn quan tâm cho thân thể của cô.

“Không lạnh.” An Đình Đình lắc đầu.

Nghe thấy lời quan tâm của anh ta, bỗng trong lòng thật ủy khuất. Khoảng thời gian này, sự lạnh lùng và xa cách của anh ta khiến cô tưởng rằng anh ta hận cô. Dù sao, cô lấy thân phận vợ của anh ta đến bên cạnh anh ta. Nhưng sau khi anh ta hôn mê nửa năm, lắc mình một cái thì trở thành người phụ nữ của em trai anh ta...

Tuy nhiên, tất cả chuyện này không phải cô một tay tạo ra. Cho dù trong chuyện này cũng có sự tham gia của Diệu Phong. Nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác hổ thẹn.

Mặc Diệu Phong cũng không nói chuyện, chỉ ôm chặt cô. Muốn mượn độ ấm trên người mình truyền sang cho cô. Chiếc xe cứ chạy suốt mà không gặp bất cứ sự cản trở nào.

Đột nhiên chiếc xe phanh gập lại, chiếc xe dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment