Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 387

Quả thật là ở trong hang động rất tối, kèm theo đó là một mùi hôi thối ẩm mốc khiến cho người ta muốn buồn nôn.

An Đình Đình không thể tưởng tượng được bọn người của Mặc Diệu Dương sao có thể nghĩ ngơi suốt cả một đêm ở một nơi như thế này, nếu như không có cơ bản huấn luyện sinh tồn, người bình thường rất khó có thể chịu đựng được mùi ở nơi này.

“Ặc... Ưm...”

An Đình Đình đi vào càng sâu thì càng có thể nghe thấy rõ ràng được âm thanh rên rỉ của Ly.

Quả nhiên là cô ta vẫn còn chưa chết, chỉ là An Đình Đình cảm thấy rất tò mò, Tang Nham đã miêu tả độc dược ở hoàn cảnh này lợi hại như thế nào, bọn người của Mặc Diệu Dương lại có thể sống sót ở đây, mà Ly cũng chưa từng biến thành vật hi sinh giống như anh ta đã nói.

Ít nhất là bây giờ cô ta còn có hơi thở.

Đợi đến lúc đi vào nhìn xem, chỉ nhìn thấy Ly đang co quắp ở trên mặt đất, thân thể còn đang hơi run rẩy, dường như là rất khó chịu.

An Đình Đình không khỏi nhíu mày lại, từ từ cúi người xuống, mở miệng nói: “Cô còn ổn chứ?”

Lúc Ly nghe thấy câu hỏi này, thân thể của cô ta rõ ràng cứng nhắc lại. Trong một cái chớp mắt tiếp theo, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt giống với An Đình Đình như đúc, càng trở nên âm trầm dọa người hơn, trên mặt của cô ta tràn đầy mụn mủ, có nơi còn đang thấm ra chất lỏng màu nâu.

Đây là biểu hiện của việc bị nhiễm độc toàn thân.

Lồng ngực của An Đình Đình cuộn trào dữ dội, cô che miệng lại, thiếu chút nữa đã muốn nôn, cô đứng dậy rồi đột nhiên bị ngã về phía sau.

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ ngã sấp xuống, nhưng mà cũng không có, cô rơi và một lồng ngực rộng rãi và ấm áp.

Nghe thấy mùi vị quen thuộc trên cơ thể của người nọ, trái tim của An Đình Đình liền đặt xuống.

Mặc Diệu Dương ôm cả người của cô lại, mang qua một bên rồi lại nói: “Cách xa cô ta ra một chút, cô ta trúng độc rồi, không bao lâu nữa độc sẽ phát toàn thân.”

Trong lòng của An Đình Đình liền sợ hãi, gật gật đầu, cô vẫn biết ở trên người của Ly có độc, chỉ là không hiểu tại sao lại biến thành như vậy. Cô nghiêng người nhìn về phía người đàn ông, kiểm tra ở trên người của người đàn ông, nhưng mà lại không có vết thương gì.

Mặc Diệu Dương kéo khóe môi lên, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười tươi sáng, nói: “Anh không sao đâu.”

An Đình Đình gật đầu, lúc này mới yên lòng.

Lúc này mấy người khác cũng cùng nhau trở về.

Tiêu Quân thu hồi súng lại, nói: “Tang Nham đã trốn vào trong chỗ ở của anh ta rồi.”

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Tạm thời chúng ta đã an toàn rồi, cũng đã phái nhiều thủ hạ hơn trông coi ở nơi này.”

Qúy Đình Kiêu nói: “Yên tâm đi, địa phương này cực kỳ có lợi để chúng ta ẩn thân, tuyệt đối an toàn, người ở bên ngoài không thể bước vào được đâu, tôi đã thiết lập mai phục với từng cửa ải ở bên ngoài, mỗi một khoảng cách cách xa nhau đều có người của chúng ta canh chừng.”

Mạnh Yến San thì lại nháy mắt ra hiệu với An Đình Đình, sau đó đi về phía của Ly.

Nếu như không phải kiểu tóc và quần áo ở trên người, không ai có thể nhìn ra được Ly đang nằm ở trên mặt đất, gương mặt thối rửa. Mạnh Yến San hơi lắc đầu nói: “Thời gian của cô ta còn không nhiều lắm.”

Lời này vừa nói ra, An Đình Đình chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên có rút lại.

Tuy nói là không tính quen thuộc với Ly, nói trắng ra là cũng chỉ gặp nhau có một lần mà thôi, nhưng mà dù sao cũng là một sinh mạng, chỉ trải qua có một đêm, vậy mà đã đứng trước kết thúc rồi.

Tấm lưng phát lạnh, được bàn tay to lớn của người đàn ông dịu dàng xoa xoa, An Đình Đình ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt của Mặc Diệu Dương phóng tới, anh nói: “Đừng quá đau lòng.”

An Đình Đình gật gật đầu, nói đau lòng thì cũng hơi quá, dù sao bọn họ cũng không quen nhau, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.

Mà Ly nằm trên mặt đất nghe thấy số phận của mình, cô ta liền gào khóc, nằm sấp trên mặt đất mà cầu xin: “Mau cứu tôi đi... cầu xin các người mau cứu tôi đi...”

“Ui!” Mạnh Yến San bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi qua một bên.

An Đình Đình ngước mắt lên nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt có chút cầu xin.

Mạnh Yến San lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất lực mà nói: “Không có biện pháp nào đâu, bây giờ đoán chừng Tang Nham cũng sẽ không cứu được cô ta.”

Xem ra tất cả đều đã trở thành số phận rồi, An Đình Đình cũng không còn hỏi cái gì nữa.

Tiêu Quân chia lương khô mang theo bên người cho từng người, dưới sự sắp xếp của Qúy Đình Kiêu, mọi người đều ngồi ở vị trí cửa hang.

An Đình Đình vẫn không hiểu nổi, nếu như Tang Nham thất bại rồi thì tại sao lại thất bại thành dạng này.

Sau đó Mặc Diệu Dương mới nói cho cô biết.

Vốn dĩ là thủ đoạn của Tang Nham quả thật rất âm hiểm, đồng thời còn có kịch độc, độc ở trên người của Ly rất mạnh hơn nữa, còn có hiệu quả, không màu không mùi không vị, hơn nữa đêm hôm đó nhất định phải phát sinh quan hệ với người khác thì mới có thể truyền độc tính cho người khác được, nếu như không phát sinh quan hệ thì mạng sẽ không chịu đựng nổi, giống như là trúng xuân dược, phải dùng hết tất cả các phương thức quyến rũ khiến cho người khác phát sinh quan hệ với mình.

Kể từ khi Ly xuất hiện thì Mặc Diệu Dương đã sinh lòng nghi ngờ, cộng với việc cô ta được cứu ra lúc ở trên giường cùng với một người đàn ông khác.

Mặc Diệu Dương hiểu rất rõ về tính cách và cách làm người của An Đình Đình, kết luận người phụ nữ này chắc chắn là giả, mặc dù là giọng nói, ngoại hình, cách ăn mặc giống với An Đình Đình như đúc.

Nhưng mà cô ta so với An Đình Đình ở trong trí nhớ còn thiếu đi một thứ cực kỳ quan trọng, đó chính là cốt khí.

Người phụ nữ của anh sao có thể phó mặt mình cho một người đàn ông khác.

Lại thêm tối hôm đó người phụ nữ này đã sử dụng hết toàn bộ thủ đoạn của mình muốn xảy ra quan hệ cùng với anh, Mặc Diệu Dương liền càng chắc chắn hơn suy đoán của mình.

Tang Nham liền kết luận Mặc Diệu Dương và An Đình Đình tách ra lâu như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ nhớ nhung, buổi tối đêm đầu tiên ở cùng một chỗ với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, đây chính là chỗ mà anh ta đã tính sai.

Cuối cùng Mặc Diệu Dương cũng không chạm vào Ly, mà chất độc ở trong người của Ly đã giết chết chính cô ta.

Qúy Đình Kiêu đứng dậy phủi phủi bụi bẩn ở trên người, nói: “Chúng ta không thể ở trong hang động này nữa.”

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Ở phía đằng sau của hang động này là thung lũng được bao bọc bởi ba mặt núi, ở nơi đó ẩn nấp tốt hơn là so với hang động này, một lát nữa chúng ta xuất phát đến đó thì sắp xếp lại. Tang Nham nhất định sẽ không tùy tiện bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu, bây giờ rời khỏi sẽ cũng chỉ là lấy cứng đối cứng với anh ta, chúng ta cứ dựa vào tình hình mà hành động, đợi đến lúc máy bay trực thăng đến thì chúng ta rời khỏi nơi này.”

Tiêu Quân ném vật ở trong tay đi, giọng điệu mang theo cảm xúc oán hận: “Nếu như có thể thì cũng mang tên Tang Nham kia đi theo đi.”

Mặc Diệu Dương cong môi lộ ra một nụ cười tà mị: “Yên tâm đi, sẽ thôi. Chỉ có điều là bây giờ không phải lúc, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, chúng ta cố gắng xông vào, muốn mang người chủ chốt của nơi này đi, đoán chừng sẽ không phải là chuyện dễ dàng.”

Trên mặt của Mạnh Yến San lộ ra biểu cảm do dự, nói: “Vậy ý của anh là?”

Mặc Diệu Dương không nói chuyện, lòng tò mò của An Đình Đình bị anh chọc cao ngập tràn, nhưng mà lại không hỏi cái gì. Bởi vì toàn bộ quá trình này cô đều là người được bảo vệ, có tư cách gì để hỏi những chuyện này.

Bọn họ đang liều chết liều sống, mà cô... nghĩ đến đây, An Đình Đình rũ tầm mắt xuống, duy trì sự im lặng không nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment