Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 400

An Đình Đình mệt mỏi dựa vào trong lòng của anh, biển lửa trong mắt càng lúc càng xa.

Như đang muốn nói với cô, giữa Tang Nham và Diệu Dương, bắt buộc phải có một người chết. Mà cuối cùng người chết đó chính là Tang Nham!

Mặc Diệu Dương cả quá trình không nói chuyện, chỉ ôm chặt An Đình Đình.

Vừa hôn nhẹ lên má của cô, vừa vuốt ve sống lưng của cô: “Bé cưng, không sao rồi, không sao rồi, an toàn rồi...”

An Đình Đình không ngờ mình ngủ từ khi nào, thậm chí ngay cả đến căn phòng trong sơn cốc, lúc nào vào phòng, cũng hoàn toàn không nhớ nữa.

Đợi đến khi cô ngủ đủ giấc mở mắt ra, đập vào mắt là người đàn ông đang ngồi bên ánh chiếc đèn bàn, thân tình nhìn bóng dáng của cô.

“Diệu Dương.” An Đình Đình chống người dậy, ôm lấy eo của Mặc Diệu Dương.

“Bé cưng, tỉnh rồi. Đói hay không?” Giọng nói của anh vang lên bên tai cô. An Đình Đình vậy mà có một loại cảm giác cả đời này đều không muốn chia xa nữa, mỗi giây mỗi phút đều không được!

“Không đói.” Cô lắc đầu, mũi bỗng cay cay.

“Bé cưng, là anh quá sơ ý.”

Mặc Dương còn muốn nói gì đó, nhưng An Đình Đình lại ngăn cản anh.

Trên mặt của cô mang theo nét hạnh phúc, dịu dàng: “Diệu Dương, chuyện đã qua không cần phải nói đến nữa. Nếu như bọn họ nói trước với em một tiếng, em nghĩ em cũng sẽ đồng ý. Hơn nữa, cũng sẽ giấu anh.”

Trong mắt của anh ấn chứa sự tức giận lẫn thương tiếc, nhưng anh nhẫn nhịn không có phát tác: “Anh không cho phép em làm như thế!

An Đình Đình không nói gì thêm nữa! Ôm chặt lấy eo của anh.

Lúc này, mọi lời nói đều là dư thừa. Cô chỉ muốn ôm anh, dùng tất cả sức lực cả người và phần đời còn lại...

Mặc Diệu Dương bị Tiêu Quân gọi xuống phòng sách ở dưới lầu, An Đình Đình nghĩ, các anh chắc đã thương lượng chuyện rời khỏi.

An Đình Đình có hơi đói, vì thế xuống lầu đi ăn chút đồ ăn.

Trong phòng khách, bà đầu bếp bê đồ ăn đang nóng hổi lên. Sau đó, cười híp mắt nhìn An Đình Đình ăn cơm.

An Đình Đình ngẩng đầu, mỉm cười với bà ta, lịch sự nói: “Món ăn bà nấu rất ngon.”

Bà đầu bếp vui vẻ không thôi, cười khúc khích, sau đó nói: “Chẳng trách cậu hai lại thích cô như thế, cô thật sự là một người tốt.”

Gương mặt của An Đình Đình hơi ửng đỏ, cũng không có nói gì nữa.

Bà đầu bếp đó suy nghĩ một lát, trong lòng hơi băn khoăn nói: “Dáng vẻ tối qua của cậu hai thật sự rất dọa người.”

“Hả?” An Đình Đình nhíu mày, nghi ngờ nhìn bà ta.

“Ài! Tôi tận mắt nhìn thấy cảnh cậu ấy và cậu Quý đánh nhau, dáng vẻ dữ tợn, giống như muốn đánh chết cậu ấy rồi... Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có hơi sợ.”

Trong lòng An Đình Đình kêu ‘lộp bộp’ một tiếng.

Quý Đình Kiêu bị đánh rồi? Nghe giọng điệu của bà đầu bếp, hình như bị đánh rất ghê: “Đình Kiêu anh ta có sao không?” An Đình Đình vội truy hỏi.

“Aiya, trên mặt đều là máu, nhìn vào giống như huyết nhân, dọa chết tôi rồi!”

“...” Không cần đoán cũng biết, Diệu Dương tại sao đánh Quý Đình Kiêu. Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội hỏi: “Tiểu San đâu? Cô ấy không có gì đáng ngại chứ.”

“Cậu hai sẽ không đánh con gái, cô yên tâm đi.” Ngừng một chút, bà ta lại nói: “Có điều cậu hai mắng cô ấy rất ghê, cô Mạnh khóc chạy ra ngoài rồi.”

An Đình Đình nghe thế, đâu có tâm trạng ăn cơm nữa.

“Vậy cô ấy bây giờ đâu rồi?”

“Cái này... chắc là trở về rồi. Có điều khi ăn cơm không có nhìn thấy cô ấy đâu.”

An Đình Đình khẽ gật đầu, dặn dò bà đầu bếp chuẩn bị một ít đồ ăn và nước uống ra khay, mang lên phòng của Mạnh Yến San.

Đưa tay, gõ cửa. Ba lần, không có tiếng đáp trả.

Trong lòng có hơi hoảng sợ, cô ta sẽ không suy nghĩ không thông đó chứ.

An Đình Đình đẩy cửa ra, bèn nhìn thấy Mạnh Yến San nằm bò trên cửa sổ. Dường như nghe thấy tiếng đẩy cửa mới quay đầu qua. An Đình Đình phát hiện, mắt của cô ta đỏ hoe.

Mà Mạnh Yến San nhìn thấy cô, trên mặt lại xuất hiện sự áy náy và xin lỗi.

An Đình Đình mỉm cười, đi tới, để đồ ăn xuống, nố: “Tiểu San, còn chưa ăn cơm nhỉ?”

“...” Nước mắt của Mạnh Yến San lại rơi xuống. Cô ta cắn môi, nói: “Đình Đình, xin lỗi.”

An Đình Đình khẽ gật đầu, nói: “Không cần nói xin lỗi, Tiểu San, thật ra dự định của hai người, tôi đã sớm đoán được rồi.”

Sắc mặt của Mạnh Yến San bỗng thay đổi: “Đình Đình, cô... nếu đã biết, tại sao còn thuận theo chúng tôi.”

“Bởi vì tôi cũng muốn cứu anh Diệu Phong!” An Đình Đình nhìn vào mắt cô ta, thần sắc kiên định: “Tôi cũng biết, hai người vạn bất đắc dĩ mới làm như thế. Giả dụ tôi nói với cô, tôi biết cô muốn làm gì, cô còn làm như thế sao?”

Mạnh Yến San ngây người, khẽ lắc đầu.

An Đình Đình nói: “Cho nên người nên nói xin lỗi nên là tôi mới đúng. Là tôi che giấu hai người, mới hại cô bị Diệu Dương trách mắng. Nghe nói anh ấy còn đánh Đình Kiêu một trận.”

Mạnh Yến San gật đầu: “Ừm. Tôi quen Diệu Dương lâu như thế, trước nay chưa từng thấy anh ấy thật sự tức giận như vậy. Hôm nay, tôi cũng coi như nhìn thấy rồi. An Đình Đình, cô rất hạnh phúc. Diệu Dương có thể đối xử với cô như thế.”

“Diệu Dương cũng rất hạnh phúc, có những người bạn trung thành giúp đỡ anh ấy như mọi người!”

Dưới lời khuyên của An Đình Đình, tâm trạng của Mạnh Yến San chuyển biến tốt hơn nhiều. Nhìn thấy cô ta ăn cơm rồi, mới rời khỏi.

Xuống lầu, đám người Mặc Diệu Dương cũng từ trong phòng sách đi ra.

Ánh nhìn của cô ở trong không trung chạm vào ánh mắt của anh. Lúc này, tình cảnh này, cho dù không có lên tiếng, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, mọi thứ cũng đủ rồi.

Sau đó, cô nhìn thấy Quý Đình Kiêu ở đằng sau Mặc Diệu Dương đi ra.

Nhìn thấy mặt mày của anh ta nhiều màu, thiếu nữa cũng không nhận ra là ai. Mãi sau cô nhận ra, thật sự bị dáng vẻ của anh ta dọa sợ.

Gương mặt của Quý Đình Kiêu thuộc kiểu âm nhu nữ tính. Hơn nữa, anh ta chắc cực kỳ yêu thương bảo vệ gương mặt của anh ta. Nhưng, bây giờ khóe mắt, khóe miệng, trên mặt của anh ta... có dấu tay, lại tím bầm, có chỗ da bị nắm đấm sau khi đi qua để lại vết thương.

Thật sự là... quá kịch liệt rồi!

Quý Đình Kiêu nhìn thấy cô, cũng sững ra. Có điều lần này, có lẽ trong lòng của anh ta áy náy, không giống như trước đây khí thế bừng bừng trợn mắt với cô nữa. Ánh mắt của anh ta thậm chí còn mang theo một tia kính nể, chỉ liếc nhìn cô rồi trở về phòng.

Mặc Diệu Dương đi tới, ôm lấy eo của cô, nói: “Bé cưng, em sao lại ra đây rồi.”

“Em có hơi đói, cho nên đi ra ăn cơm.” An Đình Đình cười nói, lại hỏi: “Các anh đang nói gì? Chúng ta khoảng bao giờ quay về.”

Ánh mắt của Mặc Diệu Dương lộ ra cưng chiều, bế cô đi lên lầu, nói: “Về phòng rồi nói cho em biết!”
Bình Luận (0)
Comment