Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 436

Tại trung tâm mua bán bất động sản hiện đại bậc nhất của thành phố G.

Ôn Lam nắm tay người đàn ông, cô cười tươi như hoa: “Diệu Dương, vừa rồi là vợ anh gọi à?”

Mặc Diệu Dương nhìn mô hình bất động sản trước mặt, không trả lời câu hỏi của người phụ nữ này.

Ôn Lam cười cười nói: “Thực ra thì anh không cần ở cạnh em cả ngày đâu. Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đang có thai, rất cần người bên cạnh bầu bạn.”

“Cô ấy có người giúp việc rồi, đầu bếp và vệ sĩ cũng bảo vệ cô ấy, em không cần phải quan tâm về cô ấy.” Giọng của Diệu Dương đều đều.

Ôn Lam gật đầu, lại tiếp tục nắm tay người đàn ông.

Mặc Diệu Dương đã mua tổng cộng hai tòa nhà, cũng như mua một biệt thự lớn. Căn biệt thự được trang trí rất đẹp, sau khi dừng xe, Ôn Lam cùng xuống xe với anh.

Căn biệt thự thực sự lớn, trông vô cùng hiện đại

Ôn Lam đi tới phía cánh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, khẽ nheo mắt lại. Tiếng bước chân vang lên sau lưng, cô quay đầu nhìn lại, cười một cái làm rung động lòng người.

“Diệu Dương, em thích ở đây.” Ôn Lam vươn tay ôm lấy anh ta

“Thích thì đến sống thôi, anh trả tiền rồi.” Mặc Diệu Dương nói

“Diệu Dương, cảm ơn anh.” Ôn Lam cười tươi như hoa

Diệu Dương mỉm cười, trên mặt hiện lên sự dịu dàng, vuốt má Ôn Lam nói: “Chỉ cần em thích, tất cả mọi thứ anh sẽ đều mua cho em.”

“Cảm ơn anh.”

“Đi theo anh, vẫn còn cần phải cảm ơn nữa hay sao?” Mặc Diệu Dương nói một cách ấm áp.

Trần Hằng đi tới, đứng cạnh Mặc Diệu Dương nhẹ giọng nói: “Cậu hai, ông cụ gọi điện tới nói muốn cậu trực tiếp nghe điện thoại.”

Tuy rằng âm thanh không lớn nhưng Ôn Lam có thể nghe thấy.

Chân mày của Mặc Diệu Dương cau lại lộ rõ vẻ không vui. Ôn Lam trợn tròn mắt, nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ấy, nói: “Anh mau đi nghe đi, có lẽ là có chuyện gấp cần tìm anh.”

Thế cho nên Mặc Diệu Dương đã nghe điện thoại.

“Ông à, là cháu đây, Diệu Dương.”

“Anh còn biết có người ông nội này sao? Anh lập tức trở về cho tôi! Nếu không trở về, ngày mai đến nhà tìm xác của tôi!”

“Ông à, bây giờ thật sự không được, cháu đang có việc rồi!”

“Có việc? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh ở bên ngoài làm những gì. Tôi cảnh cáo Diệu Dương anh. Nếu anh dám vớ vẩn, anh có tin tôi đuổi anh ra khỏi nhà họ Mặc không, anh sẽ không còn thuộc về nhà họ Mặc chúng tôi nữa.”

“Ông à, đừng như vậy mà, cháu thật sự đang có việc bận!”

Chân mày của người đàn ông ấy lại nhíu lại sâu hơn. Thấy điều ấy, Ôn Lam ở một bên nhẹ nhàng xoa dịu cánh tay. Người đàn ông ấy nhíu mày liếc nhìn cô gái kia một cái, vẻ tức giận trên mặt liền biết mất

“Việc việc việc..... Anh đang lừa ai vậy? Hôm nay Đình Đình trở về, bị ngã cầu thang suýt sảy thai. Con bé nói sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

“Cái gì?” Giọng nói của Mặc Diệu Dương đột nhiên cao lên, có chút gì đó căng thẳng: “Đình Đình bị ngã? Bây giờ cô ấy đang rất nguy hiểm sao?”

“...Thằng khốn nạn, anh muốn chọc tức chết ông nội anh phải không.. Không muốn về thì đừng bao giờ về nữa, lúc về thì vào lò thiêu đốt giấy tiền cho tôi, và nhớ nhìn cho rõ...”

Mặc Viên Bằng tức giận sau đó vội vã cúp máy.

Mặc Diệu Dương cất điện thoại, đưa cho Trần Hằng, sau đó hít một hơi dài

Ôn Lam vội vàng hỏi: “Diệu Dương, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc Diệu Dương nói: “Ôn Lam à, Đình Đình, cô ấy bị ngã.”

Ôn Lam nhìn chằm chằm nói: “Có nghiêm trọng không?”

Mặc Diệu Dương lắc đầu nói: “Anh không biết.”

Ôn Lam đảo mắt nói: “Anh mau về xem thử đi. Dù sao bây giờ cô ấy cũng đang mang thai, lỡ đâu xảy ra chuyện gì....Cô ấy có lẽ rất khó chịu.”

Mặc Diệu Dương có chút hơi chần chừ, do dự nói: “Nhưng mà... Anh đã hứa cùng em đi xem nhà.”

Ôn Lam cười nói: “Chuyện này có gì đâu. Ngày mai ngày kia chúng ta có thể đi xem mà.”

Nghe được lời nói đó, trên mặt người đàn ông tươi tỉnh hơn chút, vươn tay vuốt tóc cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: “Ôn Lam à, anh thực sự không muốn quay về chút nào, anh muốn em đi cùng anh. Nhưng mà đứa trẻ trong bụng là huyết mạch của anh. Anh không thể vô trách nhiệm như vậy được. Cho dù không còn mối quan hệ với cô ấy nhưng anh không thể mất con thêm lần nào nữa. Em hiểu những khó khăn ấy của anh chứ?”

Ôn Lam đột nhiên ôm eo người đàn ông một cách tình tứ: “Diệu Dương à, em hiểu mà. Anh đi đi, lần sau chúng ta sẽ lại đi xem nhà.”

Biệt thự Thủy Sam Uyển.

Long Đình Đình bị ngã nhưng không có gì đáng nghiêm trọng lắm.

Khi cô ấy lên cầu thang, vì mải suy nghĩ nhiều việc nên bước đi không cẩn thận. May mắn là cô ấy vội nắm được cái lan can để không ngã soài xuống.

Nhưng dù gì đi nữa, điều này cũng vô cùng nguy hiểm.

Không lâu sau, Mặc Viên Bằng đích thân đưa bác sĩ gia đình đến để kiểm tra cẩn thận cho Long Đình Đình

Nghe tin Mặc Diệu Dương quay trở lại, trái tim của Long Đình Đình khẽ rung động. Anh ta bận rộn như vậy mà cũng dành thời gian trở về, trong lòng anh ta thực sự vẫn còn có cô.

Đang nghỉ ngơi trên giường, cô chống người lên ngồi dậy.

Người đàn ông ấy mở cửa đi vào, đứng ở phía cửa, cả hai người im lặng nhìn nhau.

“Có đỡ hơn chút nào không?” Người đàn ông bước vào, đứng bên cạnh giường cô.

Long Đình Đình lắc đầu, nói: “Không sao.”

Người đàn ông ngồi xuống, nắm lấy tay và hôn lên môi cô: “Hãy tự chăm sóc bản thân, đừng để tôi lo lắng chứ,”

“Ừ.” Long Đình Đình không rút tay về

Cô đang tận hưởng. Tận hưởng làn da chạm vào nhau ở mu bàn tay, cảm giác ấm áp toát ra từ nụ hôn của người đàn ông. Anh thường làm hành động này nhưng không biết từ bao giờ lại phát triển thành muốn gặp mặt thôi cũng khó.

Long Đình Đình rất nhạy cảm, mặc dù ánh mắt của người đàn ông ấy được giấu kỹ đi nhưng cô vẫn cảm nhận thấy một điều gì đó. Cô chống người lên, nghiêng người về phía người đàn ông: “Diệu Dương có chuyện gì sao?"

Đôi mắt của người đàn ông ấy đột nhiên sáng lên, anh ta nói: “Bảo bối, bây giờ...”

Mặc Diệp Dương hình như có điều gì đó khó nói, nhưng ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng, nữ tính của một người phụ nữ từ cửa vang lên, và đã cắt ngang những gì anh ta định nói.

“Diệu Dương... Đình Đình không sao chứ."

Long Đình Đình nghe thấy giọng nói này, lông tóc toàn thân dựng đứng lên!

Giọng nói này chắc chắn là của người phụ nữ Ôn Lam đó. Cô nhíu mày nhìn ra phía cửa, cô thấy bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ đứng ở phía khe cửa mở!

Anh ta thực sự đưa người phụ nữ ấy về nhà? Long Đình Đình tức giận. Cô hất mạnh bàn tay to lớn của người đàn ông kia ra, cô cảm thấy buồn nôn khi chạm vào anh ta, anh ta đang giả vờ tình cảm với cô mà thôi!

“Cút đi!” Long Đình Đình nhìn chằm chằm với đôi mắt tròn xoe, nói ra hai chữ ấy, như muốn tràn ra khỏi kẽ răng của cô.
Bình Luận (0)
Comment