Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 441

Ôn Lam lập tức hoá thành một dòng nước suối, mềm mại ngã vào vòng tay người đàn ông.

Hai mắt cô ta nhanh chóng đẫm lệ, giọng nói cực kỳ tủi thân: “Diệu Dương, làm sao đây? Quần áo của em.” Hôm nay cô ta mặc quần áo sáng màu, bây giờ đã bị rượu vang nhuộm đỏ.

Mặc Diệu Dương thấy vậy thì cấp tốc cởi áo khoác trên người, khoác lên cho cô ta.

Sau đó anh quay đầu, tức giận mắng: “Long Đình Đình, cô làm loạn đủ chưa?”

Long Đình Đình giả vờ mình bị Mặc Diệu Dương đẩy sang một bên, thật ra anh đẩy cô với lực vô cùng nhẹ, cô phẫn nộ hét lên: “Mặc Diệu Dương, anh làm cho rõ đi, em mới là vợ anh! Bây giờ em đang mang thai, anh là chồng em, bổn phận của người chồng là nên ở bên em mới phải!”

Mặc Diệu Dương ôm Ôn Lam vào lòng nhưng lại cười khẩy nói với cô: “Tôi cảm thấy bây giờ Ôn Lam mới là lúc cần tôi nhất!”

Long Đình Đình sửng sốt, như thể bị đả kích rất lớn: “Anh nói gì?”

Người đàn ông nhướn mày, vẻ mặt giễu cợt: “Tôi nói gì lẽ nào cô nghe không hiểu?”

Long Đình Đình run lên vì tức giận.

Ôn Lam cau mày, nói với Mặc Diệu Dương với vẻ yếu ớt: “Diệu Dương, thôi đi. Đình Đình… cô ấy cũng không cố ý.”

Mặc Diệu Dương hừ lạnh: “Tốt nhất là cô ta không cố ý, nếu như cố ý chẳng phải sẽ giết em luôn?”

Người đàn ông nói xong đứng dậy, dắt Ôn Lam bước qua Long Đình Đình.

Long Đình Đình giận dữ quay người, nói với bóng lưng người đàn ông: “Mặc Diệu Dương, nếu lần này anh đi cùng cô ta thì chúng ta ly hôn đi! Tôi chán ngấy cuộc sống như thế này rồi!”

Bước chân người đàn ông hơi dừng lại, nói một cách vô tình: “Cô chán? Tôi cũng chán ngấy cuộc hôn nhân này từ lâu rồi! Cô nhìn lại mình đi, bây giờ người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng sẽ kinh tởm!”

Nói xong, hai người nghênh ngang bước đi trước mặt Long Đình Đình!

Sau thông tin cậu hai nhà họ Mặc và tình mới mua nhà riêng, một tin sốt dẻo khác lại tới. Khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố G đều rộ lên tin đồn mợ hai nhà họ Mặc “bắt kẻ gian dâm” ngay tại chỗ nhưng bị chồng mắng mỏ sau đó chồng cô rời đi cùng tình mới!

Nhưng những ai biết nhà họ Mặc đều nói rằng màn kịch cô bé lọ lem hoá thân thành phượng hoàng e rằng đã đến lúc hạ màn rồi!

“Tôi thấy địa vị của mợ hai sắp không còn giữ được nữa rồi!”

“Sao lại không giữ được nữa? Trong bụng người ta đang mang dòng máu của nhà họ Mặc, đây là sự thật không thể thay đổi!”

“Trẻ con là trẻ con, người lớn là người lớn, đây là hai việc khác nhau.”

Mạc Ninh Thanh thu hồi ánh mắt từ ghế bên cạnh, hứng thú nhìn Long Đình Đình đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang trước mặt: “Cậu đó, lại nổi tiếng rồi.”

Long Đình Đình cười lắc đầu, nếu không phải cần phối hợp với Mặc Diệu Dương diễn kịch, ép Ôn Lam lộ ra sơ hở thì sao cô phải tự “chà đạp” bản thân như thế.

“Cậu đã liên lạc với phóng viên chưa?”

Mạc Ninh Thanh gật đầu: “Ảnh cậu gửi, tớ đều đã đưa cho người ta rồi. Yên tâm đi, lần này chắc chắn nhà họ Mặc sẽ lên trang nhất, không ai có thể ngăn được đâu.”

Long Đình Đình gật đầu: “Không cần ngăn, đây là ý của Diệu Dương.”

Mạc Ninh Thanh giật mình suýt nữa thì rơi răng cửa: “Cậu… hai vợ chồng cậu chơi trò gì vậy?”

“Một chốc một lát tớ cũng không thể giải thích rõ ràng được, khi nào có cơ hội tớ sẽ nói cho cậu sau.”

Thấy cô không nói, Mạc Ninh Thanh cũng không truy hỏi nữa.

Hai người là bạn thân đã lâu, điều ăn ý nhất có lẽ chính là đây. Nếu một người không muốn nói thì người còn lại sẽ không bao giờ truy hỏi bất cứ điều gì, luôn luôn tin tưởng lẫn nhau.

Long Đình Đình nhìn ra ngoài, thấy xe của Mặc Diệu Phong dừng ở cửa. Mạc Ninh Thanh cũng nhìn theo ánh mắt cô, có phần khó hiểu hỏi: “Đình Đình, thật sự phải làm vậy sao?”

Long Đình Đình gật đầu, cười nói: “Đương nhiên. Cậu cũng đừng hỏi nữa, cứ làm như vậy đi!”

“Được!” Mạc Ninh Thanh gật đầu, nhìn Long Đình Đình đứng dậy rời đi.

Long Đình Đình đi đến cửa thì cởi mũ và khẩu trang xuống. Mặc Diệu Phong mỉm cười bước tới, hai người đứng đối diện với nhau, mỗi người đều nở nụ cười ấm áp, vừa nói vừa cười rồi cùng nhau rời đi.

Mà đằng sau họ, vài chiếc máy ảnh đã chụp lại khoảnh khắc này.

Ngày hôm sau, một tin tức lớn khác lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Mợ hai nhà họ Mặc bí mật hẹn hò với cậu cả nhà họ Mặc… em dâu và anh chồng bí mật hẹn hò, đây có thể coi là một vụ tai tiếng! Sau khi tin tức đầu tiên xuất hiện, mợ hai vẫn giữ im lặng, ngày hôm sau lại bị chụp được cảnh hẹn hò bí mật của cô và cậu cả.

Đây đúng là cách trả thù hoàn hảo, không vội vàng, không nóng giận, không ôn hoà, không giận dữ của nữ thần!

Trong thoáng chốc, những bà mẹ đơn thân hay là những người phụ nữ bị gia đình chèn ép, hoặc những cô gái không được tự do, thậm chí còn miêu tả Long Đình Đình là thần tượng dám yêu dám hận, dám làm dám chịu!

Anh đối xử bất nhân với tôi thì tôi sẽ đối xử bất nghĩa lại với anh!

Tin tức đến liên tiếp, tình mới của cậu hai không chịu được áp lực dư luận bên ngoài nên đã cắt cổ tay tự vẫn! May mà cấp cứu kịp thời nên cứu được…

Long Đình Đình đứng trong phòng bệnh, nhìn người phụ nữ trên giường sắc mặt trắng bệch như sắp chết, trên mặt lộ vẻ châm chọc.

Mặc Diệu Dương đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn thấy cô thì sắc mặt trầm xuống, anh hỏi: “Cô đến làm gì?”

Long Đình Đình hừ lạnh một tiếng, nói với người phụ nữ trên giường: “Cô đừng giả vờ nữa, làm gì có chuyện cô nỡ chết thật chứ!” Nói rồi cô đưa tay muốn rút ống dưỡng khí đang cắm trong mũi cô ta ra.

Mặc Diệu Dương vội vàng tiến lên, siết chặt cổ tay cô: “Cô ấy đã yếu ớt thế này rồi, rốt cuộc cô có lương tâm hay không?”

“Lương tâm?” Long Đình Đình cười khẩy: “Lương tâm đáng được mấy đồng? Tôi ném cho chó ăn từ lâu rồi.”

“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Người đàn ông vô tình hạ lệnh đuổi khách!

Long Đình Đình hất tay anh ra: “Anh nghĩ tôi muốn đến đây hả? Tôi chỉ tới để xem khi nào cô ta chết thôi!”

“Long Đình Đình, tin tức đó là do cô gửi?” Đột nhiên người đàn ông nhớ ra gì đó rồi chất vấn cô.

“Tin tức gì?” Long Đình Đình giả vờ ngờ vực.

“Cô đừng đánh trống lảng đi, cô muốn lợi dụng dư luận để chèn ép Ôn Lam, lòng dạ cô đúng là thâm độc!” Người đàn ông khịt mũi coi thường sự vô tội của cô!

Long Đình Đình tức giận! Cô vọt tới tát người đang giả vờ hôn mê kia một phát: “Cô tỉnh lại cho tôi, đừng diễn nữa, rõ ràng là cô cho người đăng những tin tức đó lên, bây giờ còn ở đây giả vờ đáng thương.”

“Long Đình Đình, cô dừng tay lại cho tôi!” Mặc Diệu Dương phẫn nộ quát.

Người đang hôn mê bị cái tát của cô đánh thức, mờ mịt nhìn hai người.

Long Đình Đình chỉ vào mũi Ôn Lam, hung ác nói: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, nói đi, có phải cô làm chuyện đó không?”

“Long Đình Đình, có tin là tôi sẽ giết cô không? Tôi không cho phép cô bắt nạt Ôn Lam như thế này!” Mặc Diệu Dương nổi trận lôi đình.
Bình Luận (0)
Comment