Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 455

Lời này của Mặc Diệu Dương không đơn giản chỉ để doạ người!

Con người anh vốn tàn bạo. Chỉ là lúc bình thường kiềm chế, không bộc lộ ra ngoài. Con ác thú trong anh bị nhốt mấy năm nay rốt cuộc lúc này đã thức tỉnh!

Bác sĩ nọ bị doạ đến run rẩy.

Ông biết đối phương là cậu hai nhà họ Mặc, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Khi nghe được anh muốn chôn sống cả bệnh viện, ông ta càng thêm kinh hãi!

Tất cả những ai sinh ra ở thành phố G đều biết rằng với thế lực của nhà họ Mặc, anh hoàn toàn có thể làm được việc này.

Ông ta vội vàng đẩy kính, gật đầu như giã tỏi.

Mặc Diệu Dương lúc này mới buông tay, vẫn còn thở hồng hộc.

Một lát sau, phần lớn đều biết Mặc Diệu Dương đến, viện trưởng tự mình đưa tất cả các giáo sư, bác sĩ có trình độ chuyên môn cao của bệnh viện đến Khoa Phụ Sản.

"Cậu hai, xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, dùng cách tốt nhất để cứu mợ hai!"

"Còn con của tôi nữa, không được để cho nó chết!" Vẻ mặt Mặc Diệu Dương u ám.

"Nhất định... nhất định... Chúng tôi sẽ làm hết sức!"

Đôi mắt thâm thuý của Mặc Diệu Dương nheo lại, bắn ra một tia lạnh lẽo: "Nếu một trong hai có mệnh hệ gì, các người cứ chờ bị sa thải đi!"

Tất cả các chuyên gia và giáo sư của bệnh viện đều có mặt ở Khoa Phụ Sản, rồi cùng nhau tiến vào phòng mổ.

Mặc Diệu Dương đứng bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt.

Vừa rồi lúc ôm Đình Đình, bàn tay anh dính đầy máu. Anh cúi nhìn đôi bàn tay nhuốm máu, thân thể bắt đầu run rẩy. Dường như những thứ quý giá nhất mà anh vừa nắm giữ đã không còn nữa.

Đột nhiên biến mất! Trái tim anh trống rỗng. Lòng bàn tay, mu bàn tay và trên người đều là máu của Đình Đình.

Lỡ như? Không, không có lỡ như! Đình Đình sẽ không sao cả.

Mặc Diệu Dương quay đầu lại thì thấy mẹ Dung chạy đến: "Đình Đình sẽ không có việc gì đúng không? Có đúng hay không?"

Nghe mẹ Dung hỏi, Mặc Diệu Dương giật mình, gật đầu liên tục: "Đúng thế! Cô ấy sẽ không sao, sẽ không..."

Mắt Mặc Diệu Dương mở lớn, đầu đau, tim càng đau hơn!

Anh nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn một vũng máu, kéo dài từ chỗ anh đứng vào tận phòng mổ. Âm thanh vang lên bên tai anh lúc này là giọng nói đầy lo lắng của vị bác sĩ vừa nãy: "Thêm dưỡng khí, truyền dịch, nhanh lên... Bắt đầu giải phẫu!"

Dưỡng khí? Sao phải thêm dưỡng khí? Chẳng phải chỉ người sắp chết mới cần đến thứ này sao!

Đúng thế! Đình Đình không sao cả, cô ấy không cần dùng đến dưỡng khí!

Mặc Diệu Dương muốn xông vào phòng mổ nhưng bị một bóng người ngăn lại.

"Cậu hai, câu không thể vào!"

Mặc Diệu Dương đành phải dừng lại! Lúc này đây anh quay ra trách bản thân mình. Sao anh lại chạy đến chỗ Cốc Nhược Lâm làm gì? Dù cô ta có thực sự nhảy lầu tự tử thì có liên quan gì đến anh?

Cốc Nhược Lâm không có quan hệ gì với anh nữa! Đình Đình mới là vợ anh, là người trong tim anh, là người anh yêu nhất trên đời! Cô còn mang trong mình đứa con của anh, thế mà anh lại vì người phụ nữ khác mà rời đi.

Đáng giận! Mặc Diệu Dương như phát điên, dùng tay đấm vào đầu mình!

Mẹ Dung sợ hãi ôm lấy tay anh, không cho phép anh tổn thương chính mình: "Cậu hai, bình tĩnh lại đi, nếu như cậu bị thương thì sao!"

Mặc Diệu Dương lúc này không tài nào bĩnh tĩnh được.

Anh chưa từng lo lắng đến mất bình tĩnh như bây giờ. Anh cho rằng dù trời có sập xuống, anh vẫn sẽ bình tĩnh mà giải quyết.

Nhưng lần này thì khác! Anh cảm thấy sinh mạng của Đình Đình thật yếu ớt, mong manh mà dường như còn đang dần biến mất.

Anh không thể chịu được nỗi đau ấy! Anh không cho phép cô rời xa anh, tuyệt đối không cho phép!

Mặc Diệu Dương không biết làm gì khác hơn là ngồi ở hành lang, lo lắng chờ cuộc phẫu thuật kết thúc, chờ cho bác sĩ đi ra. Tuy nhiên, tất cả những gì anh thấy là bóng dáng các y tá ra vào liên tục, trên tay là dụng cụ đựng huyết tương.

Thật là một nỗi đau dai dẳng!

Mặc Diệu Dương không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Không được! Không thể ngồi chờ mãi được.

Chờ đợi kiểu này thực sự đang dày vò cả thể xác lẫn tinh thần anh. Mặc Diệu Dương lần nữa lao tới cửa phòng mổ. Nhưng chưa kịp chạm vào nắm cửa thì đã bị một y tá đeo khẩu trang đang đi vào đẩy ra.

"Người này có vấn đề gì vậy? Anh không muốn người nhà được cứu sống sao?"

Mặc Diệu Dương nghe xong, trong lòng bùng lên lửa giận: "Vợ tôi đang nằm bên trong, sao tôi lại không muốn cô ấy sống!"

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để Long Đình Đình chịu bất cứ rủi ro nào, nên khi nghe vị y tá kia nói vậy, lửa giận trong lòng liền bùng cháy.

Y tá kia thở dài, nói: "Nhóm máu của bệnh nhân là RH âm tính, là nhóm máu hiếm. Lúc nãy xuất huyết nghiêm trọng, thai nhi dù có sống được cũng là sinh non. Tình hình của hai mẹ con bây giờ rất nguy kịch. Lượng máu trong kho của bệnh viện đã dùng gần hết, bây giờ không còn lại bao nhiêu.

Hơn nữa, hiện tại máu vẫn chưa ngừng chảy, vết thương bị hở, rất dễ nhiễm trùng. Một khi bị nhiễm trùng, tình trạng của sản phụ và thai nhi sẽ vô cùng nguy hiểm.

Trên người anh nhiều vi khuẩn, anh mà vào vi khuẩn sẽ vào theo. Nếu anh thực sự muốn cô ấy được cứu sống, tốt nhất nên đợi bên ngoài."

Y tá kia nói xong cũng không quan tâm Mặc Diệu Dương có nghe hay không, xoay người mở cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng lại!

Mặc Diệu Dương không học ngành y nên không biết những điều này. Vừa rồi vì quá lo lắng, nghĩ rằng Đình Đình nằm trên bàn mổ lạnh lẽo một mình, nên rất sợ hãi, muốn ở bên cạnh cô.

Mặc Diệu Dương đứng ở ngoài cửa, hai thái dương đột nhiên đau nhức như muốn nổ tung ra. Anh nghĩ đến việc ra ngoài hút điếu thuốc để bản thân bình tĩnh lại. Nhưng anh không có cách nào thuyết phục bản thân rời đi được.

Không muốn rời xa cô nửa bước!

Lưng anh dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, eo hơi cong lên. Anh giơ bàn tay lên trước mặt, rồi xoa chúng vào nhau.

Máu trên tay đã khô lại. Vừa chạm phải, Mặc Diệu Dương liền ngửi thấy mùi máu tanh.

Nhưng anh không hề thấy bẩn! Bởi vì đó là máu chảy ra từ người Đình Đình, không hề bẩn chút nào.

Ở góc hành lang, đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót "Cộc cộc cộc", tiến đến chỗ Mặc Diệu Dương.
Bình Luận (0)
Comment