Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 458

Vân Lang đi tới, kéo tay áo lên nói: "Nhóm máu của tôi là nhóm máu Rh-, tôi có thể truyền máu cho Đình Đình. Nếu như một mình tôi không đủ thì Vân Diệp cũng có thể. Trước khi đến tôi cũng đã gọi cho anh ấy rồi, anh tôi đang trên đường tới."

Vân Lang đến, tin tức anh ta đưa đến, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Một ngày một đêm chịu giày vò liên tục, tâm trạng Mặc Diệu Dương vì câu nói này của Vân Lang mà thả lỏng không ít.

Anh dường như thấy được một tia hi vọng, cả người không còn vẻ uể oải, suy sụp trước đó.

Nhưng đúng lúc này, bác sĩ đột nhiên đẩy cửa ra, lo lắng đi tới. Ánh mắt quét qua đám người, dừng lại ở chỗ Mặc Diệu Dương, ông ta đi thẳng tới nói: "Cậu hai, đứa trẻ sợ rằng sẽ phải sinh non, mà...

Mặc Diệu Dương: "Nói tiếp."

Đến bây giờ thì bất kể đả kích kiểu gì anh cũng phải nhận lấy, cho dù đứa bé không giữ được cũng nhất định phải đảm bảo an toàn cho Đình Đình.

"Rất nguy hiểm! Nếu không cẩn thận... Cậu hai, cậu rốt cuộc chọn giữ mẹ hay bé!"

Câu hỏi này dường như mỗi khi sản phụ lâm nguy, bác sĩ đều sẽ hỏi.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ý của bác sĩ là, hai sinh mạng ở trong kia, chỉ giữ lại được một người.

"Con mẹ nó… Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nhất định phải giữ mẹ!" Tiêu Quân là người không chịu được trước.

Câu nói này vừa thốt ra, Mạc Ninh Thanh nhìn về phía mắt anh, lập tức trở nên rối rắm.

Bác sĩ không nói gì, cứ nhìn vào Mặc Diệu Dương. Bởi vì trong số tất cả mọi người ở đây chỉ có Mặc Diệu Dương mới có tư cách quyết định ai đi ai ở.

"Cả hai tôi đều muốn giữ!" Thật lâu sau, Mặc Diệu Dương trầm ổn mà nói.

Phải! Cả hai đều là khúc ruột của anh, đứa bé là kết tinh tình yêu của anh và cô, anh không thể bỏ ai được! Vì dù chọn ai thì anh cũng đều không nỡ, đều sẽ vô cùng đau lòng.

Mặc Diệu Dương trầm mặc, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo: "Có nghe không, cả hai tôi đều muốn!"

Bác sĩ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Cậu hai, chuyện này... Tỉ lệ rất thấp!"

"Tôi mặc kệ!" Mặc Diệu Dương đột nhiên cao giọng.

Mặc Diệu Dương rất ít khi thất thố, gần như là không có, nhưng họ ở bên trong đã một ngày một đêm rồi, tâm trạng của anh luôn không được tốt.

"Ông nghe rõ cho tôi, nếu như vợ tôi và con tôi, một trong hai người xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tôi hỏi tội chính là ông! Sau đó, toàn bệnh viện này, tôi sẽ xử lí từng người một! Tôi sẽ cho tất cả mọi người nghỉ việc, tống tất cả vào tù!"

Những lời này, sắc như dao, mang theo sự tuyệt tình và ngang ngược.

Đi vào trong, Vân Lang làm một số xét nghiệm cần thiết, sau đó bắt đầu lấy máu.

Nhưng dường như đã rút cạn máu của Vân Lang rồi mà vẫn chưa đủ, cũng may Vân Diệp kịp thời đuổi đến, lúc anh ta bước vào, ánh mắt dán chặt lên người Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương hiển nhiên đã cảm nhận được ánh mặt địch ý của anh ta.

Đột nhiên Vân Diệp nhanh chân tiến lên phía trước, túm lấy cổ áo của Mặc Diệu Dương: "Con mẹ nó, mày còn là thằng đàn ông à? Để người phụ nữ của mình thành ra như vậy, mẹ nó, mày mà xứng đáng làm đàn ông à?"

Mặc Diệu Dương tất nhiên biết, Vân Diệp một lòng một dạ với Long Đình Đình. Chỉ là do một vài việc cản trở nên anh ta mới không có cơ hội ra tay.

Anh hận không thể bóp nát tâm tư của Vân Diệp, người phụ nữ của Mặc Diệu Dương anh, người khác tuyệt đối không được phép nhớ thương!

Nhưng giờ phút này, anh cần máu của Vân Diệp.

Lời nói của anh, so với Vân Diệp, quá mức tỉnh táo: "Chúng tôi cần sự hỗ trợ của cậu."

Vân Diệp nhếch khoé mắt, lạnh lùng liếc nhìn anh, vung lên nắm đấm, nếu không nhờ Vân Lang kéo anh ta lại, thì một quyền này của anh ta đã đập vào đầu anh, coi như làm thay cho Đình Đình.

"Cậu nghe rõ cho tôi, tôi có giúp cũng không phải giúp cậu. Tôi giúp chỉ vì muốn cô ấy bình an."

Nói xong, anh ta hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo anh ra.

Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn giữ nguyên thái độ không tốt đó của mình, kiêu ngạo đáp: "Đình Đình là người phụ nữ của tôi, cậu giúp cô ấy chẳng khác nào giúp tôi, phân ân tình này, nhất định tôi sẽ trả!"

Anh không thích và cũng chưa từng nợ ân tình của người đàn ông nào. Đồng thời, trong bất cứ chuyện gì, Mặc Diệu Dương luôn là người nắm thế chủ động, nên nếu để người khác là người chỉ đạo, bất luận thế nào anh cũng không chịu!

Bởi vậy, chuyện Vân Diệp lần này, anh nhất định sẽ trả. Chỉ cần trả là sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa!

Vân Diệp nói với giọng mỉa mai: "Muốn tôi giúp cũng được, nhưng tôi có điều kiện!"

"Anh...!" Tiếng Vân Lang thúc giục, "Lúc này đã là lúc nào rồi mà còn đặt điều kiện với Diệu Dương, cứu người mới là chuyện quan trọng!" Vừa trải qua lần lấy máu nhiều như thế, sắc mặt Vân Lang lộ ra vẻ tái nhợt. Nhưng mà, cho dù nói chuyện nhỏ đến thế nào đi chăng nữa, mọi người đều có thể nghe thấy được.

Bởi vì Vân Diệp muốn đặt điều kiện cho Mặc Diệu Dương làm cho tất cả mọi người đều giật mình!

Trên thế giới này, người đàn ông có thể đặt điều kiện với Mặc Diệu Dương, cho đến tận lúc này... Chỉ có mình Vân Diệp! Hơn nữa, còn trong lúc khẩn cấp như vậy, đây chính là uy hiếp trắng trợn.

Thái độ của Mặc Diệu Dương lúc này coi như thành khẩn, anh đáp: "Được, cậu nói đi, chỉ cần cậu mở miệng ra giá, cậu muốn cái gì cũng được, ngay cả nhà tổ của họ Mặc cũng sẵn sàng nhường cho cậu!"

Lời vừa nói ra, mấy người Tiêu Quân giật mình.

Mặc Diệu Dương điên rồi sao? Vì Long Đình Đình, ngay cả nhà tổ họ Mặc cũng không cần? Phải biết rằng, nhà tổ họ Mặc là rất cả của cải, tuyệt đối không phải dùng tiền là có thể mua được.

Anh ta nhíu mày, mặt lộ ra vẻ trào phúng: "Cậu cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Những thứ cậu cho tôi, tôi đều có, vậy tôi còn ra điều kiện làm gì? Còn nhà tổ họ Mặc, nghe thì có vẻ rất mê người, nhưng... Con người tôi vốn quen hoang dã, sợ nhất là bị bó buộc. Nhà tổ họ Mặc vào tay tôi, sớm muộn gì cũng bị tôi phá nát. Cho nên, tôi không cần!"

Đó đều là những lời thật lòng, con người Vân Diệp vốn sống ung dung, tự do tự tại, bảo anh ta quản lí công ty hay cả một gia tộc, vậy không bằng giết anh ta đi!

Mặc Diệu Dương nhăn mày không vui, bởi vì thời gian thật sự không còn nhiều nữa!

"Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn Long Đình Đình!" Vân Diệp khẽ mở đôi môi mỏng nói ra mấy chữ này.

Câu nói này khiến tứ phía đều kinh ngạc!

Khá lắm Vân Diệp, quả nhiên là có lá gan lớn bằng trời, vậy mới dám tranh giành phụ nữ với Mặc Diệu Dương!

Mặc Diệu Dương nghe vậy, vẻ mặt tuấn mỹ đột nhiên trầm xuống, bước nhanh lên, túm lấy cổ áo anh ta, cảnh cáo: "Vân Diệp, tôi thấy cậu không thiết sống nữa! Muốn chết thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!"
Bình Luận (0)
Comment