Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 462

Giọng nói của Mạc Ninh Thanh nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn không có sự bức bách, hỏi dò.

Càng như vậy, Tiêu Quân càng thấy mình tôi. 

“Ninh Thanh, xin lỗi!” Tiêu Quân nói. 

Có lẽ, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra hai từ này. Anh cho cô quá nhiều cảm giác hoang tưởng rồi. Chỉ là, hôm nay biết được sự thật Long Đình Đình không phải là anh em, cho dù cô có yêu sâu đậm một người đàn ông khác, thậm chí còn đã làm mẹ, thì cũng coi như cả đời hai người họ không thể được. 

Nhưng, cuối cùng anh cũng không có cách nào khuyên bản thân, từ bỏ cô ấy, lại tiếp nhận một người khác! 

Đúng! Anh là một thằng tồi! Tự anh cũng thấy mình quá tệ rồi, nhân phẩm của anh cũng bị hạ thấp rồi. 

Mạc Ninh Thanh mỉm cười, khóe miệng hơi tự giễu, gật đầu nói:”Em biết rồi!” 

“Không, Ninh Thanh, em không biết.” Tiêu Quân hơi cuống, anh ấp úng nói: "Thật ra...Ninh Thanh, anh...anh thích em, thật đấy.” 

“Ô? Thích em? Thích em cái gì chứ?” 

“.. "Tiêu Quân ngây người, anh đổi tư thế ngồi, đáp:“Anh thích sự lương thiện, rộng lượng, thẳng thắn và đáng yêu của em” 

Mạc Ninh Thanh vừa cười vừa gật đầu:”Ừ, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không phải yêu, đúng không?” 

“Anh...xin lỗi.”Tiêu Quân trong lòng vừa hỗn loạn vừa rất phức tạp.

“Nhưng mà, Tiêu Quân, anh biết không? Em yêu anh.”Giọng nói của Mạc Ninh Thanh bắt đầu hơi run rẩy. Nhìn về phía mắt của Tiêu Quân, mơ hồ có sương mù, khiến lòng người đau xót, thương tiếc. 

“Anh rõ ràng biết ý của em, nhưng anh vẫn như cũ không đón nhận em, cho em một giấc mơ đẹp không có thật. Em vẫn còn chưa tỉnh lại từ giấc mơ này, anh đã thoát thân bỏ đi rồi! 

Anh có biết hay không, anh đối xử với em quá bất công, quá tàn nhẫn rồi? Anh có từng nghĩ tới việc tôn trọng em một chút không!” 

Tiêu Quân cúi đầu, như một đứa trẻ mắc lỗi, đến mức còn không dám ngẩng đầu nhìn cô. 

Mạc Ninh Thanh không khỏi cảm thấy đau lòng, không phải là tự cô vừa nhìn đã yêu người đàn ông này sao? Đột nhiên, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như đã buông được rất nhiều sự an nhàn bình thường. 

Cô cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra. 

Tiêu Quân thấy thế, đột nhiên giơ tay lên, năm lấy tay cô:”Ninh Thanh, cho anh thêm chút thời gian, được không?” 

“Xin lỗi, ngài Tiêu, mời ngài bỏ tay ra!"Mạc Ninh Thanh đổi cách xưng hô, trong vô thức, đã kéo dài khoảng cách giữa hai người. 

Tiêu Quân bỗng thấy một loại cảm giác xa lạ đập vào mặt anh. Anh kinh ngạc đến nỗi quên cả buông tay cô ra. 

Mạc Ninh Thanh nhẹ nhàng hất tay anh ra, bỗng cảm thấy mình đã lãng phí thời gian của vài tháng trước. 

Sau khi xuống xe, cô hiên ngang quay người đi, đi qua đường cái. 

“Ninh Thanh...Ninh Thanh!” Đằng sau vẫn như cũ truyền đến giọng nói của Tiêu Quân. 

Mạc Ninh Thanh chọn cách lờ đi. Nhưng cô không ngờ rằng người đàn ông sau khi xuống xe, lại bước về phía cô. 

Mạc Ninh Thanh cuống rồi, anh muốn làm gì vậy? Đoạn đường này không có xe tắc xi, chỉ có trạm xe buýt. Đúng lúc có một cái xe buýt không biết chạy từ đau ra, Mạc Ninh Thanh không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước qua. 

Không còn cách nào khác, chỉ đơn thuần là không muốn gặp Tiêu Quân. 

Cạnh Tiêu Quân đều có xe qua lại, không đợi anh lên xe buýt, cửa đã đóng lại, chuẩn bị nổ máy rồi. Anh tận mắt thấy Mạc Ninh Thanh lên chiếc xe kia. Mắt thấy xe sắp đi, anh cũng không nghĩ nhiều, đầu nóng lên, vọt lên phía trước, triển khai hai tay.

“Kít….” bánh xe cao su ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. 

Lái xe đột nhiên giẫm mạnh chân ga phanh lại, trên xe tất cả mọi người không kịp đề phòng, ngã dụi lên trước. Trong lúc nhất thời, âm thanh oán hận nổi lên bốn phía! 

Tài xế lái xe lòng cũng sợ hãi, may mắn phanh lại kịp thời, bằng không mà nói hậu quả thật là không dám nghĩ tới. Bèn lớn giọng, nổi giận nói: " Tên mặt dày kia? muốn chết cũng không nên kéo theo cả một xe chết chung chứ!” 

Tiêu Quân mặc kệ, bá đạo giang tay ra:”Mở cửa ra, tôi muốn lên xe!” 

“Ha...Cái tên khùng điên này!”Tài xế vừa thở gấp vừa hết nói nổi. 

“Có lẽ người ta vội quá, anh mở cửa cho anh ta lên đi.” 

“Đúng vậy! Vừa nãy dọa chết người rồi. Vậy nếu như anh ta vẫn đứng đó không đi, anh cũng đâu có làm gì được.” 

“Mở cửa đi, chúng tôi cũng vội lắm, đừng có dây dưa với anh ta nữa.”

Tài xế không thể không mở cửa, Tiêu Quân bước lên xe.

Mạc Ninh Thanh ngẩng đầu nhìn lên, có thế nào cũng không dám nghĩ tới, lúc nãy tên”khùng điên” từ trong miệng tài xế kia lại là anh.

Đáng chết! Anh định không cần mạng nữa thật à? Lên làm gì cơ chứ!

Tiêu Quân quét tầm mắt vào trong toa xe, sau khi nhìn thấy bóng dáng ấy, chân liên bước về phía đó.

“Ê, trả tiền đã! Anh đi xe mà không trả tiền à!” Tài xế vốn đã không ưng anh, nhìn thấy anh không thèm trả tiền mà đã trực tiếp đi lùi về phía sau, càng kêu oang oang lên.

“Ồ, xin lỗi, tôi quên mất.” Tiêu Quân lúc này mới lấy lại tinh thần.

Nhưng mà tìm đi tìm lại, đến một đồng cũng không có.

“Cái đó...thật ngại quá, quẹt thẻ có được không?” Tiêu Quân lễ phép hỏi.

“Tôi nói cái cậu nhóc này, cậu đến phá đám đúng không, hay là đến làm trò mua vui cho cái xe buýt này!”

Tiêu Quân không dám nói chuyện nữa, trực tiếp lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá lớn từ trong túi, quay người đút vào. Một màn này, lại lần nữa khiến cho người xung quanh bao gồm cả tài xế phải trợn mắt há hốc mồm!

Những người như Tiêu Quân và Mặc Diệu Dương, từ nhỏ đã là loại người ngậm thìa vàng. Cả đời này, đều chưa từng ngồi xe buýt, vì vậy mà trên người cũng chẳng bao giờ có tiền lẻ cũng là truyện rất bình thường.

Chỉ là, những ánh mắt nhìn anh ở xung quanh đã có sự thay đổi.

Một tờ tiền giấy 300 nghìn chỉ để ngồi 1 lần xe buýt! Người này không phải là não có vấn đề, chính là nhiều tiền quá tiêu không hết!

Mạc Ninh Thanh lập tức thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu xuống. Nhưng mà, khóe mắt vẫn có thể liếc nhìn dáng vẻ cao lớn tuấn tú kia đang hướng về phía cô đi tới.

Quả nhiên, Tiêu Quân bước về sau Mạc Ninh Thanh, liền đứng lại.

Xe lần nữa khởi động, người đứng trước sau chỉ có thể cử động một cách khó khăn, đung đưa qua lại. Tiêu Quân có lẽ không quen với cách đi xe này, chưa đứng vững đã đụng vào người Mạc Ninh Thanh rồi.

Mẹ nó! Người lớn như này rồi, lần đầu đi xe buýt sao? Giả vờ cũng giống thật đấy.

Mạc Ninh Thanh cực kỳ giận dữ, đây không phải là đang thừa cơ sao. Cô ổn định lại nhịp thở, một tay đẩy người đàn ông ra, nói: “Anh này, xin anh chú ý chút.”

Xung quanh truyền tới ánh mắt tò mò. Vốn dĩ lúc Tiêu Quân lên xe đã đủ làm người khác chú ý tới rồi, lại thêm việc anh ta trông cũng anh tuấn, một thân ăn diện, quả thật là tuấn tú đẹp trai, khí chất hơn người.

Mạc Ninh Thanh sớm đã nhận ra, đứng bên cạnh cô là mấy cô gái nhỏ, liên tiếp nhìn về hướng người đàn ông kia.

Ài! Quả nhiên là một cái xã hội chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Bình Luận (0)
Comment