Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 484

Bởi vì sự việc xảy ra lần đó, trong lòng của Long Đình Đình luôn có bóng ma tâm lý.

Phải mất một thời gian dài vấn đề này mới dịu đi.

Bánh Bao Sữa đã được hơn sáu tháng, đến lúc phải cai sữa. Sữa từ bà vú đã không còn bổ sung được chất dinh dưỡng cần thiết hàng ngày cho bé được nữa.

Lúc đầu Bánh Bao Sữa chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được, mỗi ngày đều khóc lóc làm nũng, thật sự khiến Long Đình Đình cảm thấy đau đầu, nhưng không có cách nào khác. Đối với thân thể của Bánh Bao Sữa, cô phải tàn nhẫn quyết tâm ngăn bé con bú sữa mẹ mới được.

Bánh Bao Sữa khác với những đứa trẻ khác, chỉ mất ba ngày ngắn ngủi là bé đã quen.

Long Đình Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của Bánh Bao Sữa, nhìn mái tóc của đứa bé sáng lên đen nhánh khỏe mạnh, lông mày cũng giống như Mặc Diệu Dương, ngũ quan như được điêu khắc tinh xảo.

Lúc này, Bánh Bao Sữa đang ngủ nên phát ra tiếng ngáy nhẹ, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, vô cùng yếu ớt.

“Cậu chủ nhỏ cũng khôi ngô quá, sau này nhất định là một anh chàng đẹp trai!” Mẹ Dung đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói.

Bà ấy sử dụng từ ‘cũng’, ý nói rằng cha của Bánh Bao Sữa cũng là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn.

Long Đình Đình tự hào cười, cô đứng dậy, dặn dò mẹ Dung chú ý nghỉ ngơi rồi trở về phòng.

Vốn dĩ đang muốn nghỉ trưa, người hầu đột nhiên vào thông báo với cô, nói là có thông gia ở Giang Nam tới, người hiện tại đang ở nhà tổ, hơn nữa là Ông cụ Mặc bảo cô đi qua đó.

Long Đình Đình nghi ngờ, thông gia ở Giang Nam không phải là nhà mẹ đẻ của mẹ Mặc Diệu Dương hay sao, là ai tới vậy? Chẳng lẽ là ông ngoại sao. Cô lập tức sửa soạn bản thân rồi trở về nhà tổ.

Vừa bước vào đại sảnh liền nhìn thấy ông ngoại Tần Phong đang ngồi trên ghế sô pha, ông cụ Mặc ngồi đối diện với ông ngoại, hai người vừa uống trà vừa trò chuyện vui vẻ!

Khi ông cụ Mặc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Long Đình Đình, ông liền vẫy tay với cô, nói: "Đình Đình, lại đây, để ông giới thiệu cho cháu. Vị này là ông ngoại cháu."

Long Đình Đình giật mình thất thần, trong lúc này cũng không biết phải làm sao, Tần Phong đã hòa ái cười với cô, gật đầu nói: "Con là vợ của cháu trai ông à? Không tồi, lớn lên rất đẹp, khó trách cháu ngoại Mặc Diệu Dương này lại để tâm với con như vậy!"

Sắc mặt Long Đình Đình đột nhiên ửng hồng, cô cũng mở miệng, giả bộ như lần đầu tiên gặp mặt, nói: "Cháu chào ông ngoại."

“Haha… Được được, cháu ngoại trắt của ông đâu?” Hóa ra lần này ông ngoại đến là để gặp Bánh Bao Sữa.

"À... Đứa nhỏ đang ngủ trưa. Con sẽ nhờ người bế nó qua đây." Long Đình Đình vội vàng nói.

“Không sao, để nhóc con đó ngủ tiếp đi.” Tần Phong cười xua tay!

"Nếu đã đến đây rồi, thì ở tạm đây vài ngày rồi hẳn đi. Muốn gặp nhóc con kia thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp." Mặc Viên Bằng cười nói, sau đó ra lệnh cho người hầu pha thêm trà.

Ông nội đây là đang mời ông ngoại ở lại nhà tổ thêm mấy ngày nữa, Long Đình Đình nhìn về phía Tần Phong, không biết ông ngoại tính toán thế nào nữa. Chỉ có điều, nếu ông quyết định ở lại, đây cũng là một hiện tượng tốt. Dù sao thì ông ấy cũng đã tỏ vẻ nguyện ý buông bỏ ân oán trước kia.

Cô cũng hiểu tại sao lần đầu tiên ông ngoại phải giả vờ nhìn thấy cô, vì ông ngoại không muốn người khác biết nên cô không cần phải nói, đây là tôn trọng cơ bản nhất của một hậu bối!

Tần Phong mỉm cười, chậm rãi đặt chén trà xuống, khẽ thở dài nói: "Không được. Sắp cuối năm rồi, công việc bên kia cũng rất bận rộn, căn bản không thể bỏ qua được. Lần này đến đây chủ yếu có hai nguyên nhân."

“Hửm?” Ông cụ Mặc cau mày.

Long Đình Đình cũng như vậy, nhìn về phía Tần Phong.

"Bên chỗ Hải Thành của tôi, có một dự án công viên nước lớn, đầu xuân này sẽ dự định khởi công. Nhưng mà, thực sự tôi không thể thoát thân ra khỏi nó được, dù sao thì ở tuổi này, chạy qua chạy lại cũng không lòng dạ nào bận tâm. Cho nên mới đến tìm Đình Đình, muốn đem chuyện này giao cho con bé đi làm!"

Tần Phong nói xong, trong ánh mắt mang theo vẻ cổ vũ, nhìn về phía Long Đình Đình: "Đình Đình, không biết con có hứng thú với dự án này không!"

Nếu hôm nay không phải ông ngoại đề cập đến chuyện này thì Long Đình Đình cũng cũng xém nữa quên mất!

Trong thời gian này, mỗi ngày đều làm bạn bên cạnh đứa nhỏ, nó khiến cô như quên hết mọi chuyện.

Mặc Viên Bằng nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đây là một dự án tốt. Ta cảm thấy cũng rất khả thi, Đình Đình à, con cảm thấy sao hả?"

"Hả... Con..." Long Đình Đình có chút khó xử: "Ông nội, ông ngoại, từ nhỏ đến lớn Đình Đình chưa từng kinh doanh, huống chi là chế tác hạng mục công trình. Con cũng muốn thử một chút. Nhưng lại sợ làm rối tung mọi thứ, không còn mặt mũi nào để gặp mặt ông ngoại. "

Tần Phong mỉm cười.

Mặc Viên Bằng cũng cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, coi như đang tự rèn luyện bản thân đi. Nếu thật sự làm điều gì không tốt, tất cả tài chính sẽ do ông tài trợ. Cứ coi như rèn luyện bản thân, tìm một số việc nhỏ làm để giết thời gian. Tất nhiên, mọi chuyện đều do con quyết định. Muốn đi thì đi, không muốn đi thì hai người chúng ta cũng sẽ không ép buộc. "

Có thể thấy, trong nhà tổ của nhà họ Mặc, ông cụ Mặc rất cưng chiều cô con dâu đời thứ hai này, dự án lớn hàng chục nghìn tỷ, từ miệng của ông chỉ là canh bạc ăn thua, là chuyện nhỏ làm để giết thời gian mà thôi.

Long Đình Đình cảm thấy bản thân cô có tài đức gì mà có thể nhận được sự tin yêu của hai vị trưởng bối như vậy chứ!

Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy trong một lúc không thể đồng ý hết tất cả, có một số việc, cô cần phải thương lượng lại với Mặc Diệu Dương, hơn nữa trọng tâm cuộc sống của cô bây giờ căn bản chỉ xoay quanh đứa con nhỏ, Bánh Bao Sữa bây giờ rất ỷ lại vào cô, cô không thể bỏ Bánh Bao Sữa mà đi đến Hải Thành xa xôi vất vả vì sự nghiệp được, như vậy sẽ bỏ lỡ sự trưởng thành của đứa trẻ!

Cô nghĩ đến đây, vô cùng khiêm tốn nói: "Ông nội, ông ngoại, bây giờ con không thể cho ông một câu trả lời ngay lập tức được, con cần thương lượng lại với Diệu Dương."

Tần Phong tỏ vẻ hiểu, nói: "Chuyện này cứ như vậy đi, ông cũng không vội rời đi, buổi tối khi nó trở về, ông sẽ nói chuyện lại với nó. Lúc ông tới, ông cũng đã đặt trước vé máy bay rồi trở về rồi, vào buổi chiều ngày mai."

Mặc Viên Bằng lộ ra vẻ tiếc nuối, "Hôm nay mới tới, ngày mai đã vội đi rồi à?"

“Đúng vậy, vội mà!” Tần Phong khó xử.

"Tôi còn muốn trò chuyện vui vẻ với ông."

"Còn có cơ hội lần sau mà."

"Haizz... Ông Tần à, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều đâu..."

Lời nói của ông cụ Mặc lập tức khiến hai ông lão câm miệng, những lời này nói trắng ra là quá chua xót, không còn bao lâu nữa, thật sự là không còn bao lâu nữa rồi!

Có thể thấy, trong lòng Tần Phong vẫn còn có một nút thắt.

Thế nhưng là ai cũng có thể hiểu được, hai mươi năm trước con gái yêu quý bị mất mạng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao mà ông không bài xích chỗ này được chứ!
Bình Luận (0)
Comment