Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 497

Cô ta lại bám víu bên giường của Tần Phong một lần nữa, hai tay cứ kéo lấy mé giường: “Ông nội, ông phải tin tưởng cháu... không phải là cháu làm, cháu không biết... cháu thật sự không biết...”

Lòng Tần Phong đau như cắt, nổi giận nói: “Vậy cháu nói hết những chuyện mà cháu biết ra đi.”

Tần Tú Nhi hoảng sợ đến mức gần như mất hồn, gật đầu như giã tỏi mà nói: “Cháu nói cháu nói mà, anh Tần Lập nói là... nói là anh ấy rất thích Long Đình Đình... muốn có được cô ấy... thế là là để cho cháu đến đây... trước tiên nói chuyện với cô ta vài câu, nếu như cô ta đồng ý... thì coi như xong, nếu như không đồng ý thì...”

Mặc Diệu Dương cười lạnh một tiếng, giọng nói y như là la sát đến từ địa ngục: “Nếu không đồng ý thì như thế nào?”

Tần Tú Nhi nuốt một ngụm nước bọt nhắm mắt nói: “Anh Tần Lập đã nói là nếu như Long Đình Đình không đồng... thì... thì cưỡng ép bắt nhốt cô ta lại... giam ở một nơi mà không có người nào biết tới...”

“Cậu ta muốn chết à!” Mặc Diệu Dương nổi giận.

Quanh thân thể của người đàn ông giống như là có ngọn lửa lớn đang bùng cháy, khiến cho người ta không dám đến gần.

“Súc sinh Tần Phong giận không thể kiềm chế được, chống người ngồi dậy, duỗi bàn tay run rẩy ra hung hăng đánh Tần Tú Nhi một bàn tay.

Tần Tú Nhi hét lên một tiếng, cả người ngã nhào xuống mặt đất.

Cùng lúc đó có một tấm thẻ ngân hàng rơi ra từ trong túi của cô ta.

Cô ta hốt hoảng không thôi, vội vàng nhặt nó lên liều mạng nhét vào trong túi.

Mặc Diệu Dương thấy vậy nháy mắt ra hiệu với Trần Hằng đứng ở bên cạnh, Trần Hằng gật đầu bước lên một bước giật lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong tay của Tần Tú Nhi.

“Này... trả lại cho tôi, đó là của tôi... là của tôi...” Tần Tú Nhi giống như là bị điên muốn giật lại tấm thẻ đó.

Mặc Diệu Dương nói: “Đi thăm dò một chút đi, chủ tài khoản của tấm thẻ này là ai.”

“Vâng!” Trần Hằng rời khỏi phòng.

Tần Tú Nhi nhìn thấy chuyện đã bị bại lộ từng bước một, co rút vào trong chân tường, gương mặt u ám.

Tần Phong thì lại hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, từng chuyện bê bối của nhà họ Tần đều bị phơi bày.

Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh Long Đình Đình ôm cô vào lòng: “Em yêu, thật sự xin lỗi, anh đến trễ.”

Long Đình Đình nhớ lại cũng cảm thấy nghĩ tới mà sợ, cũng may là lúc đó gặp được Mạc Ninh Thanh, nếu không thì kết quả của mình thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Mặc Diệu Dương quay đầu lại nói với Mạc Ninh Thanh: “Cô Mạc, cảm ơn cô.”

Mạc Ninh Thanh nở nụ cười, lắc đầu. Long Đình Đình là người bạn thân thiết mà cô đáng giá để kết bạn cả đời, có rất nhiều chuyện cô đều xuất phát từ nội tâm, cũng không cần phải đáp lại cái gì.

Trần Hằng trở về rất nhanh, kèm theo đó còn mang đến cho mọi người một tin tức rất quan trọng, chủ của tấm thẻ này chính là Tần Lập.

“Nghiệp chướng, lần này cháu còn có cái gì để nói nữa không.” Tần Phong tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy: “Tôi muốn trục xuất cô khỏi nhà họ Tần, cũng tịch thu hết những gì mà cô có ở nhà họ Tần, từ nay về sau cô không có chút quan hệ nào với nhà họ Tần nữa!”

Cả người của Tần Tú Nhi run lên, cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm trơ mắt nhìn đồ vật đã đến tay mà lại không còn gì cả, cô tay bò đến bên cạnh Mặc Diệu Dương nắm lấy tay của anh, đáng thương nói: “Anh họ, cầu xin anh tha thứ cho em giống như ông nội đi... em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh họ, em thích anh... anh họ, chẳng lẽ anh không cảm giác được sao?”

Mặc Diệu Dương lạnh lùng hất tay của cô ta ra, ngay cả một câu cũng lười nói với cô ta.

Tần Tú Nhi đã hoàn toàn điên mất, cô ta đứng dậy gọi to một tiếng: “Long Đình Đình, đều là do cô, đều là do cô đã hại tôi, tôi muốn liều mạng với cô!”

Cô ta nói xong thì lại nhào về phía Long Đình Đình như muốn làm hại cô.

Trần Hằng nhanh tay lẹ mắt đá vào eo của cô ta một cái, Tần Tú Nhi liền ngã xuống đất rất nhanh, liền bị vệ sĩ khống chế.

Mà cùng lúc đó có người phát hiện trong điện thoại di động của Tần Tú Nhi còn có một phần tài liệu mật, sau khi giải mã nội dung bên trong cũng khiến cho người ta phải khó coi.

Lại là video của cô ta và Tần Lập trần như nhộng quấn quýt với nhau, còn có phần lớn ảnh chụp.

Tần Phong lập tức liên hệ với viện tư pháp ở Giang Nam đơn phương tuyên bố tin tức Tần Tú Nhi bị trục xuất khỏi nhà họ Tần.

Tần Tú Nhi bị vệ sĩ mang đi ném ra bên ngoài.

Lúc này Qúy Đình Kiêu và Tiêu Quân cũng chạy đến, đầu tiên là Tiêu Quân đi đến bên cạnh của Long Đình Đình, vội vàng hỏi: “Đình Đình, em có sao không vậy?”

Long Đình Đình lắc đầu, nhưng mà cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Tiêu Quân và Mạc Ninh Thanh nhìn nhau một cái, trong mắt Mạc Ninh Thanh lộ ra tia thất vọng, vội vàng di chuyển tầm mắt.

Qúy Đình Kiêu nói: “Ông ngoại, cháu chào ông.”

Mặc dù là sắc mặt của Tần Phong rất u ám, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu với anh ta xem như là chào hỏi.

Qúy Đình Kiêu nói với Mặc Diệu Dương: “Cậu đoán xem lúc nãy chúng tôi vừa mới đi làm cái gì.”

Mặc Diệu Dương lắc đầu, biểu thị mình không biết.

“Hahaha.” Qúy Đình Kiêu cười cười quay đầu lại nói với người đang đứng canh chừng ở cửa: “Mang người vào đi.”

Vệ sĩ đẩy cửa ra kéo theo một người bị trói, đồng thời còn bị trùm đầu đi vào.

“Đây là ai vậy?” Mặc Diệu Dương kinh ngạc hỏi.

“Lấy đồ vật ở trên đầu của cậu ta xuống đi.” Qúy Đình Kiêu ra lệnh.

Sau khi khăn trùm đầu được lấy xuống, người bị trói lại là Tần Lập.

Tần Lập biết chuyện đã bị bại lộ, học theo cái cách của Tần Tú Nhi đã làm là lúc nãy đánh vào tình thân, quỳ ở bên cạnh của Tần Phong khóc lóc kể lể: “Ông nội, cháu sai rồi... cháu thật sự biết sai rồi, ông bỏ qua cho cháu lần này đi, cháu sai rồi...”

Đối mặt với đứa cháu trai nước mắt nước mũi đầy mặt, Tần Phong thật sự bị nghẹn trong cổ họng, một lời khó nói hết.

Mặc Diệu Dương cười lạnh nói: “Cho dù ông ngoại có chịu tha thứ cho cậu thì cậu cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật thôi. Tần Lập, cậu có biết hai chữ trung hiếu, thân là người của nhà họ Tần vậy mà cậu không để ý đến tính mạng của người thân, đoạn quyền đoạt lợi, cậu thật sự là một tên bại hoại trong gia tộc. Thứ hai, cậu thân là con cháu trong nhà vậy mà lại làm ra loại chuyện này với trưởng bối.

Một khi mưu kế của cậu hoàn thành vậy thì người đang khóc lóc cũng không phải là cậu đâu, hại chết ông ngoại cậu liền có thể tiêu dao sung sướng? Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, một ngày nào đó cậu cũng sẽ phải nhận quả báo.”

Mặc Diệu Dương nói xong sai người đưa Tần Lập đến cục cảnh sát để nhận sự trừng phạt.

Không ngờ là chuyện này bị bại lộ nhanh như vậy, chính vì vậy có thể nhìn thấy được trong mấy đứa cháu nhà họ Tần hoàn toàn đều là những người có tư chất bình thường, đồng thời làm việc hoàn toàn không thông qua đầu óc. Có thể nhìn thấy được quyết định của Tần Phong rất chính xác, quyền lợi của nhà họ Tần hoàn toàn không thể giao cho những người này được.

Trong lòng của Long Đình Đình vẫn còn hoảng sợ một hồi lâu mới có thể hòa hoãn lại được, cô và Mạc Ninh Thanh đi vào trong phòng bệnh nhìn thoáng qua người già đang ngồi trên giường bệnh, nhìn gương mặt già nua của Tần Phong, trong lòng không khỏi thương tiếc.

“Ông ngoại.” Long Đình Đình đi đến bên cạnh ông nhẹ giọng gọi một tiếng.

Tần Phong khẽ thở dài một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Cháu xin lỗi ông ngoại.” Long Đình Đình thấy thế, trong lòng lại cảm thấy không nỡ.

Tần Phong từ từ mở mắt ra, giọng điệu rất nghiêm túc: “Ông cũng xin lỗi, đã để mọi người phải nhìn thấy nhà họ Tần bê bối như vậy, thật là.”

Một tiếng thở dài này chứa đựng cả sự thất vọng và hi vọng của ông cụ.
Bình Luận (0)
Comment