Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 500

Mặc Diệu Dương tiếp chủ đề, nói: “Cháu cũng chưa có đến!”

Lời này vừa dứt, mọi người đều bật cười.

Tần Phong vỗ đầu: “Aiya, ông già này hồ đồ rồi. Ha ha, đúng thế, cháu sinh ra không lâu thì Nhan rời khỏi. Cháu đương nhiên chưa có đến.”

Nói đến đây, tự nhiên cảm thấy có hơi nặng nề.

Mọi người rất có biết ý không nói về chủ đề này nữa, ô tô chạy bình ổn trên đường lớn.

Một chiếc xe van màu bạc ở cách chiếc ô tô khoảng 500m, đột nhiên tăng tốc lao về phía trước. Tiếng động cơ rú ầm ầm làm kinh động đến các xe con gần đó đều phải nhường đường.

Chiếc xe rõ ràng có hơi cũ, có điều, không ảnh hưởng đến đường chạy và độ bám đuổi của nó!

Rất nhanh, chiếc xe van nhỏ màu bạc đã bám sát đến chỗ phụ lái của Tần Phong. Đi song song với ông ta. Cửa xe của chiếc xe màu bạc, thông qua xử lý đặc biệt, bên ngoài nhìn không rõ cảnh bên trong.

Hai chiếc xe chạy song song với nhau, điều này gần như không thể, cũng rất nguy hiểm.

Nhưng, chiếc xe màu bạc này dường như muốn thăm dò điều gì đó, từ đầu đến cuối chạy bên phải chiếc xe.

Người trong xe lập tức giật mình.

Mặc Diệu Dương ngoảnh đầu, bỗng nhìn thấy cửa sổ của chiếc xe van nhỏ trước mặt bị người ta mở ra một khe hở. Mặc Diệu Dương phản ứng nhạy bén hét to một tiếng: “Mau cúi xuống!”

Sau đó, anh ta nhào đến trước mắt, ấn thân thể của Tần Phong xuống.

Sau đó, tiếng súng vang lên.

“Phằng phằng phằng...” Ba phát súng liên tiếp, chiếc xe bị đạn xuyên vỡ, nhưng may mắn không có ai bị thương.

“Phằng!” Lại một tiếng, vai của tài xế trúng đạn, quát to một tiếng.

Vân Lang thấy thế, lập tức lao về phía trước, kéo tài xế sang một bên, ngồi vào vị trí lái, chiếc siêu xe dùng tốc độ điên cuồng, chạy nhanh trên trên đường cao tốc.

Mặc Diệu Dương ôm Long Đình Đình vào trong lòng, bảo vệ sự an toàn của cô. Còn thỉnh thoảng chặn ở một bên, che chắn cho Tần Phong ở bên cạnh người.

Bởi vì không biết mục đích của đối phương rốt cuộc là ai, Mặc Diệu Dương theo bản năng bảo vệ hai người quan trọng bên cạnh mình.

Đột nhiên! Bên trái chiếc xe lại xuất hiện một chiếc xe, cửa xe mở ra, một khẩu súng loại nhỏ lộ ở trong không khí.

Mặc Diệu Dương nhìn rõ, tức giận nói: “Ông ngoại, cẩn thận.”

Nói rồi, lập tức buông Long Đình Đình ra, đè Tần Phong xuống dưới người mình. Dùng cơ thể chắn cửa sổ.

Chiếc xe chạy như bay, Long Đình Đình cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị ép ra rồi. Cô bỗng ngẩng phắt đầu, nhìn thấy bên ngoài có súng, đang nhắm vào Mặc Diệu Dương.

“Diệu Dương!” Cô kinh hãi hô lên một tiếng, không nghĩ ngợi mà nhào tới.

“Phằng... phằng... phằng...”

Liên tiếp ba phát súng!

Âm thanh gây chấn động. Kèm theo tiếng rên khẽ của người phụ nữ trong xe.

Cửa xe bị xuyên thủng, bên đó một viên đạn xuyên qua lớp kính, găm vào cánh tay của Long Đình Đình!

“Đình Đình!” Mặc Diệu Dương hét to một tiếng. Lập tức ôm Long Đình Đình bị thương vào trong lòng. Vốn dĩ mục tiêu của bọn họ chính là bản thân anh!

Người trong chiếc xe bên trái thấy bắn lỗi, lại đổi một khẩu súng, muốn tiếp tục nổ súng.

Không ngờ, trong chiếc xe van màu bạc bên phải, tiếng súng vang lên, trong không khí vang lên tiếng va chạm của kim loại, có điều âm thanh này gần như bị che lấp! Trừ phi thính lực của người đó quá kinh người, người bình thường rất khó nghe được!

Vân Lang mặt mày lộ vẻ kinh dị, liếc nhìn chiếc xe van màu bạc đó.

Cửa xe đã được xử lý đặc biệt, anh ta căn bản không nhìn được tình cảnh bên trong. Nhưng, thông qua đường nét vẫn có thể phân biệt ra một vài bóng dáng!

Là cô ta! Trái tim của Vân Lang bỗng run rẩy.

Rất nhanh, đằng xa vang đến tiếng còi xe cảnh sát.

Bốn phương tám hướng xuất hiện xe cảnh sát.

Chiếc xe bên trái thấy vậy mau chóng trốn, rất nhanh không thấy bóng dáng. Nhưng chiếc xe van màu bạc bên phải, lại bởi vì sự đeo bám sát của Vân Lang, cuối cùng không thể cắt đuôi!

“Vân Lang! Anh đang làm gì thế, dừng xe đến bệnh viện!” Mặc Diệu Dương quát to một tiếng.

Bây giờ quan trọng nhất là an nguy của Long Đình Đình! Anh ôm Long Đình Đình đã rơi vào hôn mê, trên người hai người toàn máu tươi!

Vân Lang ngoảnh đầu, nói: “Cậu hai, là San!”

“... Anh... nói cái gì!” Mặc Diệu Dương thật sự không dám tin tưởng tai của mình!

Cuối cùng, Vân Lang dừng xe bên đường: “Cậu hai, lát nữa sẽ có xe cấp cứu đến. Tôi phải đi tìm San.”

Mặc Diệu Dương gật đầu, ngầm đồng ý với cách làm của anh ta.

Anh không thể xác định, người nổ súng với mình và Đình Đình thật sự là San. Nhưng, nếu Vân Lang đã nói như thế rồi, cho dù đối phương không phải San, anh cũng phải cho Vân Lang đi xem thử!

Vân Lang ngồi lại trong xe, chạy theo hướng chiếc xe van màu bạc đã biến mất ở đằng xa, chân đạp mạnh chân ga, giống như một mũi tên rời cung, bay về phía trước.

Sắc trời đã tối dần.

Chiếc xe van màu bạc chạy mãi đến nơi sát biển mới dừng lại.

Vân Lang đỗ xe ở một nơi khuất, quan sát cẩn thận.

Người trong chiếc xe van rất cảnh giác, đợi rất lâu mới đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Mượn ánh sáng leo lắt bên mặt biển, Vân Lang nhìn thấy bóng người mảnh mai đó, từ trong xe bước xuống. Tuy nhiên, còn chưa đợi hai chân đứng vững, người đó đã ngã xuống.

Trong lòng vừa vui vừa buồn!

Vui mừng vì anh ta dường như có thể thông qua cái bóng đó mà nhận ra, người đó chính là cô gái tối đó xuất hiện ở bữa tiệc trăm ngày, nghe nói cô ta tên Mạnh Yến Sam! Mà buồn vì anh ta không hiểu, tại sao cô ta lại nổ súng bắn lén cậu hai và mợ hai.

Hơn nữa, anh ta còn phát hiện, cô gái đó dường như... bị thương rồi!

Anh ta đợi một lúc, sau khi xác định xung quanh không có ai mới đẩy cửa xe ra, đi về phía cô gái đang nằm trên bãi cát đó.

Cô gái nằm trên bãi cát, sắc mặt bình tĩnh, sắc mặt có hơi tái nhợt. Vân Lang phát hiện, cánh tay của cô gái quả nhiên dính máu.

Thật sự bị thương rồi!

Anh ta nhíu mày, nhìn sang hai bên bãi cát có khu rừng rậm. Có lẽ, bên trong có nơi trú ẩn.

Vì thế, cúi người, định bế cô gái lên.

Tuy nhiên, hai tay của anh ta còn chưa chạm vào cô gái, cô gái đó đột nhiên lật người ngồi dậy, khẩu súng trong tay chĩa vào đầu của Vân Lang, lạnh giọng nói: “Không được động đậy!”

Vân Lang cứng đờ! Hai tay từ từ đưa lên, nói: “Cô ơi, cô bị thương rồi!”

Ôn Lam mặt mày không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm anh ta, môi đỏ hơi nhếch lên, nói: “Tôi biết, không cần anh nhọc lòng.”

Cô ta từ từ đứng dậy, súng trong tay lại không có xê dịch vị trí: “Tại sao đi theo tôi?”

Vân Lang đột nhiên bị câu nói này chọc vui: “Cô ơi, cô nổ súng giết bạn của tôi, tôi chắc chắn phải đi theo cô.”

Ôn Lam hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra anh cũng là tên mù.”

“Cái gì?” Vân Lang ngây ra.

Từ trong lời của cô ta, anh ta dường như đẫ kiểm chứng được cách nghĩ của mình.

Vân Lang có điểm mạnh bẩm sinh hơn người, chính là thính lực rất rất tốt. Nơi ồn ào hơn nữa, anh ta cũng có thể nghe rõ những âm thanh rất nhỏ khác.
Bình Luận (0)
Comment