Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 52

An Đình Đình đi theo Mặc Diệu Dương, đi tới phòng giữ quần áo.

Cô nghi hoặc, đêm hôm khuya khoắt Mặc Diệu Dương mang cô tới chỗ này để làm gì, càng làm cho cô nghỉ hoặc thêm chính là chỗ này còn có một người phụ nữ khác, mặc một thân trang phục trang trọng, thần sắc rất là tôn kính Mặc Diệu Dương.

Anh mở chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp kia ra, đặt lên bàn, nói với cô: "Thay bộ quần áo này vào, một lát nữa sẽ có người tới trang điểm cho cô."

"Hả?" An Đình Đình bị anh làm cho ngây ngẩn cả người.

Bộ quần áo trong chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp kia là một bộ váy dài màu lam nhạt bằng lụa, tinh xảo trang nhã, nhìn dáng vẻ thì cũng có giá trị không nhỏ, hơn nữa trên bộ quần áo này còn có một bộ đồ trang sức đồng bộ theo nữa.

Khuyên tai châu báu màu lam nhạt và một chuỗi dây chuyền bằng châu báu màu lam nhạt, bản thân An Đình Đình là người thiết kế châu báu nên cô nhìn qua một chút liền có thể phân biệt ra được giá trị của bộ trang sức màu lam nhạt giống như mặt hồ này tối thiểu cũng phải trên ba tỉ.

Mặc Diệu Dương này đêm hôm khuya khoắt lại bị trúng phải cơn gió nào đây...

Mặc Diệu Dương nói xong liền nhìn cũng không nhìn cô nữa, quay đầu liền đi.

"Này... chờ đã." An Đình Đình không rõ nội tình, gọi anh lại: "Đây là anh có ý gì hả?"

Mặc Diệu Dương bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Cứ theo lời tôi nói mà làm, không cần hỏi nhiều."

"Có thể..." An Đình Đình còn muốn nói tiếp nhưng người đàn ông kia đã đi ra khỏi phòng rồi nên cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Rốt cuộc cô gái xinh đẹp thần bí kia là ai vậy? Vì sao anh trai ngốc vừa nhìn thấy cô ta liền bị dọa thành như vậy? Còn cả sắc mặt và cảm xúc của Mặc Diệu Dương hôm nay nữa, hình như cũng không thích hợp so với bình thường làm.

An Đình Đình phỏng đoán có lẽ là có liên quan đến cô gái kia, lúc đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến giọng nói của chuyên viên trang điểm: "Mợ cả, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

"Hả..." An Đình Đình bối rối.

Người kia cười cười, nói: "Mợ cả, tôi là Tiểu Du, công việc của tôi ở trong biệt thự là chuyên môn phụ trách quản lý tạo hình và trang phục của cậu cả và cậu hai, cùng phối hợp những chuyện này."

Thì ra là thế! An Đình Đình tò mò tại sao cô ta lại biết thân phận của mình ở chỗ này.

Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, lúc An Đình Đình lại nâng ánh mắt lên nhìn về phía mình trong gương lại có chút không dám tin tưởng vào con mắt của mình.

Người trong gương được trang điểm nhẹ nhàng, đoan trang cao quý, thanh thuần kinh người.

Cô không thể tưởng tượng nổi sờ lên khuôn mặt của mình, nếu không phải không tin trên thế giới này có phép thuật thì cô thật sự không thể tin được người trong gương lại là chính mình.

Trong mắt Tiểu Du cũng lộ ra sự ca ngợi tương tự nhưng càng nhiều hơn chính là kinh diễm.

An Đình Đình nhấc theo váy, có chút khó chịu đi ra khỏi phòng giữ quần áo. Người giúp việc đã chờ sẵn ở bên ngoài, nói: "Mợ cả, cậu hai đang đợi mợ ở phòng ngủ."

Phòng ngủ? Đợi cô? Rốt cuộc là tình huống gì vậy!

Chẳng lẽ anh muốn... Phi phi! Làm sao có thể chứ, thân phận của anh tôn quý như vậy, cá tính lại quái gở cao ngạo như vậy thì làm sao lại muốn một người có thân thể tàn tạ như cô.

Nghĩ đến một số việc, lông mi An Đình Đình liên cau lại.

Tiểu Du ở bên cạnh dặn dò: "Mợ cả, cái váy này chính là như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên mợ mặc loại trang phục này nên có chút không thích ứng, mợ không cần dùng tay nâng nó lên như vậy mà cứ để nó tự nhiên rơi xuống đất là được, tuyệt đối không bị dẫm lên váy đâu mà ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy đẹp như tiên giáng trần."

An Đình Đình xấu hổ cười cười, gật đầu, đi về phía phòng ngủ của Mặc Diệu Dương.

Đứng ở cửa, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.

Cho dù Mặc Diệu Dương muốn làm gì thì giữa bọn họ cũng đã có hiệp nghị rồi, cô nhất định phải tuân thủ theo, chỉ cần không quá phận thì cô có thể nhịn được hết.

Sau khi bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng của đàn ông, An Đình Đình lại hít sâu một cái rồi mới khe khẽ đẩy cửa ra, đi vào.

Đập vào mắt vẫn là Mặc Diệu Dương với bộ trang phục kia, ngay cả kiểu tóc của anh cũng không hề thay đổi, nhưng mặc dù như thế nhìn anh vẫn cảm thấy quyến rũ mê người như vậy.

Lúc này, anh đang đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, người thì đứng cạnh ghế sofa.

Những vì sao chói lọi mê người ngoài cửa sổ cũng không che lấp đi được người đứng ở kia, qua đó lại khiến cho An Đình Đình sinh ra một loại ảo giác rằng thật ra người đàn ông này cũng rất cô độc, rất tịch mịch, rất ưu thương.

"Cậu hai." An Đình Đình nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Mặc Diệu Dương chậm rãi xoay người lại cũng ở thời khắc này anh giống như thấy được tiên tử hạ phàm, anh cũng không biết vào giờ khắc này, chỉ cần nhìn thoáng qua một nháy mắt nhưng hình bóng đó đã lưu lại tại trong óc của anh vĩnh cửu.

Mấy năm sau, mười mấy năm sau, hay cả một đời đều không thể quên...

Cô gái kia kia nhỏ nhắn nhanh nhẹn, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, một đôi mắt to xinh đẹp giống như một làn nước mùa thu, nhìn quanh sinh tình nhưng lại vô tội động lòng người, da thịt của cô cực kỳ giống với tuyết ở trên núi Trường Bạch, gió nhẹ nhàng thổi qua vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Đôi môi của cô giống như quả anh đào mới chính lúc đầu hạ, màu sắc tươi sáng mà mê người, hơi hé ra có thể thấy được hai hàm răng trắng noãn mơ hồ bên trong.

Váy màu lam nhạt mặc ở trên người cô giống như được thiết kế cho cô mặc.

Mặc Diệu Dương chú ý đến trên cổ của cô đang đeo chuỗi dây chuyền bằng bảo thạch màu lam, cái cổ trắng noãn mảnh mai, da thịt vô cùng mịn màng giống như là thiên nga mỹ lệ.

Mà chung quanh cô không phải là gian phòng của anh nữa, phía sau cô có núi có nước có cây cối, có hoa có chim có dòng suối nhỏ, dòng sông đầy hoa sen tranh nhau nở rộ.

Rất lâu sau, Mặc Diệu Dương như si như say khẽ mở đôi môi mỏng: "Cô thật đẹp."

An Đình Đình chưa bao giờ bị một người đàn ông nào nhìn chăm chú như thế, khuôn mặt của cô từ trắng nõn chuyển thành ửng đỏ, sự ngượng ngùng vốn có của phụ nữ cộng thêm tố dưỡng bẩm sinh ép buộc cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh, cũng đáp lại một câu: "Cảm ơn."

Có lẽ là bởi vì cô mở miệng nói chuyện nên mới có thể đem lý trí đã bị hãm sâu vào say mê của anh trở lại.

Anh không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này quả nhiên có độc, còn là một mụ phù thủy, nếu không thì sao vừa rồi anh có thể giống như đồ ngốc ngớ ngẩn, nhìn cô chằm chằm lâu như vậy?

Mặc Diệu Dương bu môi, con ngươi thanh lãnh khẽ híp lại, bên môi chính là một nụ cười lạnh.

Hiện tại xem ra, tướng mạo của cô cũng chỉ có như thế, bộ này trang phục này dù là người phụ nữ xấu thì khi mặc vào cũng sẽ biến thành nữ thần, nhìn dáng vẻ đắc ý kia của cô là thật sự tưởng mình là mỹ nữ thanh thuần à?

Ánh mắt ghét bỏ của anh vừa đúng rơi vào trong mắt An Đình Đình, cô cũng mới từ trong những lời ca ngợi kia khôi phục lại lý trí của mình.

"Cậu hai, không biết anh gọi tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì?"

Mặc Diệu Dương thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, đến lúc đó cứ làm theo là được."

Đến lúc đó? Làm theo? Có ý tứ gì? Muốn cô làm cái gì đây?

Chẳng lẽ lại là cùng cô gái thần bí vừa mới tới kia cùng nhau hầu hạ anh?

Trời ạ! Hai nữ hầu chung một chồng? Ngẫm lại cũng đủ để cho người ta buồn nôn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt An Đình Đình đột nhiên trầm xuống, nhất định là như vậy rồi, nếu không thì tại sao anh lại phải phí sức để cho mình ăn mặc như thế, thì ra đúng là vì thỏa mãn dục vọng biến thái của anh.
Bình Luận (0)
Comment