Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 522

Cuối cùng Long Đình Đình vẫn quay người lại đi vào trong phòng, chuyện của bọn họ thì cứ để cho bọn họ bàn bạc với nhau đi.

Đã một ngày một đêm không nhìn thấy Bánh Bao Sữa, trong lòng của cô thật sự nhớ muốn chết đi được. Thằng nhóc còn đang chơi đùa trên cái giường nhỏ, đừng nhìn là thằng bé còn chưa lớn, nhưng mà đã nhận ra được có người đến, vừa nhìn thấy Long Đình Đình thì lập tức vui vẻ ghê gớm, i i a a kêu lên, còn khoa tay múa chân.

Long Đình Đình ôm cậu bé vào trong ngực, hỏi tình hình gần đây của cậu bé. Chị Nguyệt thật sự làm việc rất có trách nhiệm, chăm sóc cho Bánh Bao Sữa cẩn thận từng li từng tí, lại có sự giúp đỡ của mẹ Dung, đúng là Long Đình Đình có thể yên tâm 100%.

Chốc lát sau, Mặc Diệu Dương đi đến.

Chắc là cậu bé biết ba của mình tới, lại bắt đầu i i a a.

“Lại đây, ba ôm.” Mặc Diệu Dương nở nụ cười đi qua, đi đến bên cạnh Long Đình Đình.

Bánh Bao Sữa đang ở trong ngực của Long Đình Đình, anh bước tới nói là muốn ôm cậu bé, Long Đình Đình nghiêng người qua kéo thân thể của Bánh Bao Sữa hướng ra bên ngoài.

Người đàn ông kéo bé con qua, đồng thời cánh tay dài đột nhiên lại duỗi ra, hoàn toàn không cho người phụ nữ chút ám hiệu nào liền ôm hai mẹ con bọn họ vào trong lồng ngực.

Trong lòng của Long Đình Đình giật mình, sau khi hoàn hồn lại thì vùng vẫy muốn né tránh, nhưng mà người đàn ông lại quyết tâm không cho cô thoát khỏi, trong lòng không khỏi tức giận, người đàn ông thật sự quá bá đạo mà, hoàn toàn không chịu nói đạo lý.

Ngược lại là Mặc Diệu Dương còn tự nhiên hơn nhiều, giống như là mấy ngày nay căn bản không chiến tranh lạnh với cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng nói chuyện: “Anh cả ra nước ngoài khảo sát rồi mới trở về.”

“... À.” Long Đình Đình gật đầu.

“Qua mấy ngày nữa anh ấy cùng với Trần Thân giả sẽ ra nước ngoài.” Mặc Diệu Dương nói, lại hôn một cái lên trên mặt của bé con.

Đây chính là chuyện lớn, Long Đình Đình nhíu mày lại, thuận miệng hỏi: “Có an toàn không?”

“Yên tâm đi, anh cả ở một nơi bí mật trong bóng tối, một người khác thì ở ngoài sáng, bọn họ chỉ phối hợp với nhau mà hành động.” Mặc Diệu Dương nói.

Long Đình Đình suy nghĩ, cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, nếu như anh cả xảy ra chuyện... Chỉ có hai người bọn họ đi thôi à?”

“Đúng vậy.”

“... cho thêm một số người đi bảo vệ sự an toàn cho anh cả.”

Mặc Diệu Dương bỏ bé con vào trong nôi của trẻ con, sau đó nói: “Bé cưng à, có nhiều người đối với anh cả mà nói ngược lại không phải là một chuyện tốt, anh ấy làm cái gì cũng đều sẽ có sự ràng buộc, ngược lại là một mình anh tự thân vận động, vậy thì sẽ không để cho bọn họ chú mà cô vẫn cảm thấy không yên lòng.

“Yên tâm đi, anh cả sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đâu.” Trong lòng của Mặc Diệu Dương, cho đến bây giờ anh cả của anh đều không phải là người bình thường, nếu như lúc trước không phải là anh đã chủ động yêu cầu giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, mà sự thông minh của anh nhất định có thể làm cho người ta phải kinh ngạc.

Long khoát tránh ra từ trong cánh tay của anh, thái độ của cô lạnh lùng nói một tiếng: “Ừ.”

Lúc nãy cô lại suy nghĩ nhiều rồi, mấy người bọn họ lớn lên cùng nhau, người nào cũng đều là thiên chi kiêu tử, am hiểu nhất chính là bày binh bố trận. Cho đến bây giờ cũng chỉ có bọn họ xoay người khác vào ngõ cụt, có khi nào bị người khác trêu đùa đâu.

Về phần Yến San, lắng của cô quả thật chính là dư thừa.

Mi mắt của Mặc Diệu Dương hơi rũ xuống, mắt nhìn vào cánh tay trống trơn của mình, tiếp tục thản nhiên nói: “Anh đã nghĩ ra kế hoạch này từ lâu lắm rồi, lần này nhất định phải hốt gọn Tang Nham, tiêu diệt hoàn toàn. Không thể cứ kéo dài thêm được nữa, thời gian càng dài thì độ khó mà chúng ta phải đối mặt lại càng lớn, sức, không thể để cho anh ta mọc đủ lông đủ cánh, nếu không thì đọ sức với nhau lại càng khó khăn hơn nữa.”

Long Đình Đình không nói gì, cô chỉ đắp chăn cho Bánh Bao Sữa ở bên trong cái nôi.

Hình như là hôm nay Mặc Diệu Dương có lời muốn nói, anh nói: “Bé cưng, chuyện bên phía ông ngoại em đã suy nghĩ kỹ chưa, chính là dự án công viên nước ở Hải Thành.”

Mặc nữa cô đã quên mất rồi, khoảng thời gian này bởi vì lo cho bé con thiếu chút nữa đã quên mất chuyện lớn.

Cô nói: “Đương nhiên là em vẫn không quên.”

Mặc Diệu Dương nhìn Bánh Bao Sữa, lại nhìn cô, đề nghị: “Nếu em muốn đi làm thì cũng có thể dẫn bé con theo, cũng để cho chị Nguyệt và mẹ Dung đi cùng luôn, anh sẽ đề nghị tuyến bay với bên hàng không, vậy thì được bảo vệ tốt nhất.”

Long Đình Đình cũng suy nghĩ thử một chút.

Sau khi về nhà với Mặc Diệu Dương, ở bên phía Mông Tháp có thể nói là gần như tan vỡ, suốt ngày cứ chăm sóc cho con, điều này rất dễ dàng chênh lệch quỹ đạo với xã hội, mặc dù là nhà họ Mặc cũng không thiếu khoản tiền mà đến lúc này anh nói hai chữ chúng ta, ý là anh cũng đi cùng? Long Đình Đình nghi nghĩ trong lòng của cô, gật đầu, trả lời một cách chắc chắn: “Đúng vậy, anh đi cùng bọn em.”

“Hả... Đi cùng, vậy thì bên phía nhà họ Mặc?”

“An toàn cho mọi người qua đó rồi thì anh sẽ trở lại.” Mặc Diệu Dương giải thích nói.

“À.” Long Đình Đình gật đầu.

Cô từ chối việc anh cứ ở bên cạnh mình, dù sao thì anh chính là người chủ chốt, hơn nữa anh cả Diệu Phong sắp đi nước được.

Về phần anh cả Diệu Phong...: “Em vẫn có chút lo lắng cho anh cả.” Long Đình Đình nói.

Mặc Diệu Dương nở nụ cười, đưa tay vén sợi tóc đang rũ xuống của người phụ nữ qua bên tai, sau đó lại nói: “Yên tâm đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Long Đình Đình cúi người xuống, mượn động tác nhìn bé con mà tránh khỏi sự đụng chạm của người đàn ông, sau tầng hầm thì sao?”

“Đã bị xử lý rồi.”

Chết rồi? Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, tội của Trần Thân nặng nề, huống hồ gì anh ta cũng có dính dáng đến chuyện của Mạnh Yến San, cho nên Long Đình Đình cảm thấy Trần Thân có chết cũng không oan uổng gì. Mặc dù là anh ta vẫn còn rất trẻ, có một tương lai tốt đẹp.

Chị Nguyệt và mẹ Dung cùng đi đến, dự định dẫn Bánh Bao lành.

Long Đình Đình gật đầu nói: “Đi thôi, tôi đi cùng với hai người.” Nói xong, cô ôm lấy Bánh Bao Sữa rời khỏi phòng.

Chị Nguyệt không biết chuyện gì liền đi theo.

Mẹ Dung nhìn Mặc Diệu Dương, người đó nở nụ cười.

Mẹ Dung gấp gáp dậm chân một cái, nói: “Mợ hai đều đã đi rồi, cậu chủ vẫn còn đứng ở đây, mấy người trẻ tuổi ngày nào cũng chỉ kêu ca chống nắng sức khỏe cũng  cùng đi phơi nắng.”

Long Đình Đình nhìn thấy Mặc Diệu Dương cũng đi ra, trong lòng cảm thấy buồn bực.

“Để anh ôm cho.” Mặc Diệu Dương bước lên duỗi hai tay ra chuẩn bị ôm lấy bé con.

Long Đình Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa bé con cho anh, nhưng mà sau đó cô liền nói: “Em hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Nói xong, cô đi mà không thèm quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment