Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 532

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều bị sốc.

Ngay cả Mặc Diệu Dương, trên mặt anh cũng lướt qua một tia kinh ngạc!

Tiêu Quân nói đùa: “Kinh Vũ, cậu được lắm. Đi hơn mười năm, vừa về đã lừa được Nhược Lâm, đúng là lợi hại.”

Lôi Kinh Vũ và Cốc Nhược Lâm ngồi vào chỗ, anh ta cười nói: “Tôi đi là muốn để cho ai đó được như ý nguyện, nhưng người ta lại hết lần này đến lần khác không biết tốt xấu. Có điều, ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.”

Câu nói này, kẻ ngốc cũng nghe ra được anh ta đang trêu chọc Mặc Diệu Dương, bầu không khí đột nhiên hơi gượng gạo.

Mặc Diệu Dương ho nhẹ một tiếng, nâng ly lên mời Lôi Kinh Vũ: “Kinh Vũ, chúc phúc cho hai cậu.”

“Cảm ơn.” Lôi Kinh Vũ mỉm cười ấm áp, vẻ mặt dương dương tự đắc. Còn Cốc Nhược Lâm, vẻ mặt cô ta rất phức tạp, cực kỳ đặc sắc.

Cốc Nhược Lâm chỉ sững người một lúc rồi cũng nâng ly rượu lên, nói với Mặc Diệu Dương: “Cảm ơn anh, chúng tôi sẽ rất hạnh phúc.”

Mọi thứ vốn đã được dự tính từ trước, vì sự xuất hiện đột ngột của Cốc Nhược Lâm nên trật tự hơi gián đoạn, nhưng may mắn thay, ai cũng là người trưởng thành cả, vài lời nói là có thể che đi sự lúng túng.

Dưới sự tổ chức của Tiêu Quân, mọi người cùng Mạnh Yến San ôn lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hy vọng có thể giúp ích cho việc khôi phục trí nhớ của cô ấy.

Trong khoảng thời gian này, Mặc Diệu Dương đứng dậy, đi ra ngoài, hướng về phía toilet.

Thật ra anh chỉ tìm cớ ra ngoài để gọi điện cho Long Đình Đình mà thôi.

Long Đình Đình đang chăm Bánh Bao Sữa, cô nghe máy thì thấy đầu bên kia loáng thoáng có tiếng nhạc vọng lại: “Em yêu, em đang làm gì đấy?”

“Em đang chơi với con. Tình hình bên đó của anh thế nào rồi? Tiểu San đã khá hơn chưa?”

“Vừa mới bắt đầu thôi, cũng không biết chiêu này có tác đầu: “Nhớ về nhà sớm nhé, Tiểu San là con gái, nghỉ ngơi muộn quá cũng không tốt.”

“Haha… Anh của Mặc Diệu Dương đột nhiên có phần giống trẻ con. Long Đình Đình nghe thấy cũng cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng.

Cốc Nhược Lâm cũng đi ra, nhìn thấy bóng lưng đang nghe điện thoại của Mặc Diệu Dương. Cô ta đảo mắt, muộn thế này rồi anh còn gọi điện cho ai? Ngoài tiện nhân Long Đình Đình ra thì còn có thể là ai nữa?

Trong lòng dâng lên một tia không phục, cô lớn: “Diệu Dương…”

Âm thanh này, chắc chắn là Cốc Nhược Lâm đã cố ý nói lớn.

Mà đầu bên kia điện thoại, đương nhiên Long Đình Đình cũng nghe thấy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, sao Cốc Nhược Lâm cũng tới? Sau đó cô hỏi: “Giọng của ai thế?”

Mặc Diệu Dương hờ hững đáp: “Là Cốc Nhược Lâm.”

“…” Không hiểu vì sao rõ ràng biết giữa họ là không thể, nhưng trái tim cô vẫn trở nên căng thẳng ta đã ở bên Lôi Kinh Vũ rồi.”

Cho dù sau đó Mặc Diệu Dương cũng an ủi cô, nhưng cô vẫn không thấy khá hơn.

Mặc Diệu Dương cúp điện thoại, quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của Cốc Nhược Lâm đập vào mắt anh, cô ta hỏi: “Anh đang gọi cho ai vậy?”

“Vợ tôi.” Mặc Diệu Dương đáp.

“Em cũng đoán được rồi.” Cốc Nhược Lâm khẽ gật đầu cố gắng hết sức để giả bộ thờ ơ, sau nhấc chân đi về phía phòng bao.

Đột nhiên, người phía sau lao tới ôm chặt lấu anh từ phía sau. Hai tay ôm chặt eo anh như sợ buông lỏng một chút là anh sẽ chạy mất. “Nhược Lâm, cô làm gì vậy?” Mặc Diệu Dương thản nhiên hỏi.

Cốc Nhược Lâm không kìm được, cô muốn tiếp tục giả vờ, muốn nhìn thấy một tia mất mát từ trên mặt anh, nhưng không có, hoàn toàn không có, không hề.

Những gì cô nhìn thấy chỉ là sự thư thái và bình tĩnh của anh.

Lẽ nào trong lòng dù chỉ là một chút thôi.

“Diệu Dương, em… em vẫn không buông được anh.” Cốc Nhược Lâm run rẩy nhưng hai lông mày anh đã mất kiên nhẫn mà chau lại: “Nhược Lâm, tôi đã kết hôn sinh con với Đình Đình rồi, chúng ta không có khả năng, vì sao cô vẫn chưa chịu tỉnh lại chứ?”

Cốc Nhược Lâm khóc thút thít: “Không, em không muốn tỉnh táo lại… Diệu Dương, em không cần… em chỉ cần anh, cầu xin anh đừng lạnh lùng với em như vậy! Anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin thật sự không để ý.”

“Nhưng tôi để ý!” Cuối cùng Mặc Diệu Dương vẫn gỡ tay Cốc Nhược Lâm ra, sau đó anh xoay người, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh: “Bây giờ cô đã ở bên Kinh Vũ rồi, có thể nhìn ra được cậu ấy thật lòng với cô, hy vọng cô hãy trân trọng tình cảm này, đừng làm điều gì làm tổn thương cậu ấy.”

“Diệu Dương, thật ra em…” Cốc miệng cuối cùng lại thôi.

“Được rồi, không nói nữa, tôi vào trước đây.” Mặc Diệu Dương nói xong thì buông tay, xoay người sải bước rời đi.

Đôi mắt đẫm lệ của Cốc Nhược Lâm mờ đi, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của người đàn ông, không hề có chút lưu luyến hay có thể quay lại. Trái tim cô ta như rơi xuống vực sâu của băng tuyết, lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng cô ta ừ từ ánh mắt Lôi Kinh Vũ âm trầm, giá lạnh, anh ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Quả nhiên như Tiểu Lâm Nhi nói, người đàn ông này đã hoàn toàn bị một người phụ nữ khác mê hoặc.

Anh ta nhìn người con gái đang ngồi xổm dưới đất khóc thút thít, rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng và nói với cô rằng, trên đời này ngoài Mặc Diệu Dương từng yêu cô cô!

Nhưng nghĩ đến nhũng điều Cốc Nhược Lâm nói với mình hôm đó, anh ta biết trong lòng cô vẫn luôn có hình bóng Mặc Diệu Dương. Còn anh ta, dù thế nào cũng không chen chân vào được, thay vì để mọi người cùng đau khổ, chi bằng giúp cô!

Lôi Kinh Vũ đẩy cửa phòng bao, trong tay là một ít đồ uống: “Hôm nay tôi sẽ thử làm bồi bàn một lần,”

Mọi người cười ồ lên! Lôi cùng được đưa cho Mặc Diệu Dương. Mặc Diệu Dương nhận lấy, cụng ly anh ta rồi khẽ nhấp một ngụm.

Quý Đình Kiêu cũng ra ngoài nghe điện thoại, nhưng trong lúc nghe điện thoại, khoé mắt anh ta liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân người đó rất lộn xộn, vừa nhìn là biết bad girl đã uống say!

“Chết tiệt!” Quý Đình Kiêu nhìn thoáng qua đã nhận ra chủ nhân bóng người đó, không nói đuổi kịp Mặc Diệu Tuyết thì dường như cô gái nhỏ nhận ra có người đang đuổi theo mình, thoáng cái đã không biết đang trốn ở đâu.

Người đàn ông tức giận, ước gì có thể gọi tất cả những người ở đây ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment