Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 6

An Đình Đình cười cười, dùng giọng ấm áp nhất nói: "Tôi là vợ anh, anh không muốn nhìn thấy tôi cũng được." Không biết tại sao, khi đối diện với một đứa bé sáu tuổi, lúc An Đình Đình tự xưng là vợ anh, trong lòng cô lúc đó không có chút xấu hổ và bất đắc dĩ nào.

Bởi vì, cô hoàn toàn xem đối phương là một đứa trẻ. Mà chính mình...nhiều nhất, chính là một bà dì đang dỗ một đứa bé nghịch ngợm mà thôi.

"Hừ." Mặc Diệu Phong tức giận hừ hừ: "Tôi không cần một người vợ không thích tôi, cô và những người phụ nữ đó đều ghét tôi. Cô đi đi, tôi không cần cô làm vợ tôi, cô đi làm vợ em trai tôi đi."

".... Mặt An Đình Đình lập tức nóng bừng.

Còn may đối phương là một đứa bé, nếu là người trưởng thành, còn không làm người ta tức chết.

Cùng lúc này, cửa cầu thang truyền tới tiếng bước chân.

An Đình Đình xoay người nhìn sang, là Mặc Diệu Dương tới. Người đàn ông đó vẫn trầm mặt, ánh mắt cảnh cáo, trừng mặt nhìn cô một cái. Anh đi tới bên cạnh cô, nói với Mặc Diệu Phong đang chặn ở cửa không cho người vào.

"Anh cả, Đình Đình đến xin lỗi anh, anh đừng tức giận nữa."

"Hừ!" Mặc Diệu Phong bĩu môi, nghiêng đầu sang hướng khác. Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ thở dài, giọng cực kỳ ấm áp, tiếp tục nói: “Anh cũng biết, Đình Đình còn là một cô bé, anh vừa tới đã muốn ôm người ta, anh dọa người ta rồi. Con gái người ta còn chưa yêu cầu anh xin lỗi, anh đường đường là nam tử hán, sao còn không biết xấu hổ tức giận?"

An Đình Đình có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn nghiêm túc. Bây giờ, lại dùng giọng nói ấm áp này để nói chuyện.

Nói thật, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, chém cô một đao cô cũng không tinI

"..." Môi Mặc Diệu Phong trê ra dân hạ xuống, chớp mắt, như nghe hiểu lời em trai.

Mặc Diệu Dương thấp giọng cười, giơ tay, sờ sờ tóc Mặc Diệu Phong.

Động tác này, giống như anh mới là anh trai, mà Mặc Diệu Phong ở trước mắt là em trai của anh.

"Được rồi, không cho phép tức giận nữa, vợ không dễ gì mua được bị anh chọc giận bỏ chạy thì không vui rồi." Tim An Đình Đình, truyền tới chút nhói đau. Nhưng còn may, đau không quá rõ ràng. Cô âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng để nụ cười trên mặt mình chân thực một chút:"Đúng vậy, tôi không tức giận, cậu cả cũng không tức giận, có được không?”

Mặc Diệu Phong đã hoàn toàn bại trận, bị hai người này thuyết phục.

Mặc Diệu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nói: "Anh xem anh, người đầy mồ hôi, mau đi tắm đi. Đàn ông cả người là mùi mồ hôi, sẽ không có phụ nữ thích."

Rốt cuộc là một đứa trẻ, hai ba tiếng đã dỗ xong. Vỗ tay đi tắm: "Được á...được ấy, tắm tắm tắm."

Người giúp việc dẫn Mặc Diệu Phong đi tắm, An Đình Đình do dự một lát, cuối cùng vẫn là quyết tâm, quyết định đi theo.

"Cô đi đâu?" Lạnh như băng, sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Mặc Diệu Dương. Hoàn toàn khác biệt như trên trời dưới đất với giọng điệu vừa rồi dỗ Mặc Diệu Phong.

An Đình Đình dừng bước chân, xoay người, không cho rằng là đúng trả lời: "Tôi đi hầu hạ cậu cả tắm rửa."

Nói xong, cô lập tức ý thức được gì đó, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

Cô lắp ba lắp bắp: "Tôi...tôi đi xem thử, có gì cần tôi...giúp.”

Nói rồi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lại phát hiện trên mặt Mặc Diệu Dương lướt qua chút chán ghét, mặc dù biến mất rất nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn bị cô bắt được

Là cô lại nói sai làm sai gì sao?
Bình Luận (0)
Comment