Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 603

Căn nhà của nhà họ Lâm, bị những người đòi nợ đó lật tung từ trong ra ngoài.

Phàm là đồ trang trí, nội thất, thiết bị điện có thể di chuyển thì đều bị đám lưu manh ăn cướp mang danh ‘người thu nợ’ đó cưỡng chế chuyển đi để trở nợ. Thậm chí, ngay cả tất cả quần áo mũ giày dép đắt tiền trong tủ của nhà họ Cốc cũng bị lấy sạch.

Nửa đêm, trong nhà họ Cốc vang vọng tiếng khóc, tức mắng chửi hết tiếng này đến tiếng khác.

“Mẹ, phải làm sao đây? Chúng ta sao mà sống tiếp được.” Cốc Nhược Lâm ngồi bệt trên đất, khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm.

Sự việc đã đến trước này, khóc cũng không có tác dụng.

Mẹ Cốc đứng dậy, lau nước mắt, nói: “Chúng tôi mau chóng rời khỏi nơi này, đi ở nhờ chỗ cô của con.” Nói rồi, kéo Cốc Nhược Lâm ở trên đất lên, đi vào trong phòng.

Dưới sự dẫn dắt của bà ta, Cốc Nhược Lâm theo bà ta đi vào trong phòng sách của Cốc Kiến Bân. Ở đằng sau một bức tường ở góc khuất, vậy mà ẩn giấu huyền cơ. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ, được mẹ Cốc lấy ra.

“Tách’ một tiếng mở chiếc hộp ra, bên trong vậy mà để mấy cuộn tiền ngay ngắn, còn có một số trang sức vàng bạc châu báu...

“Còn may những thứ này bị mẹ giấu kỹ, mới không bị những súc sinh đó lấy mất!”

Loading...

Lời vừa dứt, liền có người xông vào.

Mẹ Cốc giật mình, vội vàng muốn giấu đồ vào trong ngực. Nhưng, đã muộn rồi.

Người dẫn đầu đó mắt sáng lên, sải bước đi tới, giật lấy chiếc hộp trong tay bà ta: “Gỏi này con mụ già này, thì ra còn giấu một chiêu. Nếu không phải lão đại của chúng tôi thông minh thì thật sự bị hai tiện nhân các người lừa rồi!”

“Súc sinh, trả cho tôi... đó là tiền của tôi... trả cho chúng tôi.” Mẹ Cốc quấn lấy người đàn ông đó.

Trong lòng mẹ Cốc vô cùng khẩn trương, một phát cắn vào mu bàn tay của người đàn ông.

“Mẹ con nó, con mụ điên cầm tinh con chó.” Người đàn ông đó ăn đau, cánh tay bỗng giơ lên, liền đẩy mẹ Cốc sang một bên. Sau đó, đưa đồ cho tên đàn em của mình, hằn học nói: “Tôi cảnh cáo hai người, căn nhà này đã bị lão đại chúng tôi nộp đơn cho ngân hàng rồi, làm đất trả nợ. Ngày kia sẽ bắt đầu đấu giá. Hai người tốt nhất mau chóng cút đi, còn mượn chết dí ở trong là không thể rồi.”

Nói rồi, không màng đến hai người phụ nữ ở trên đất khóc thành lệ nhân, lần nữa lục tìm một vòng phòng sách, sau đó nghênh ngang rời đi.

Sáng hôm sau, mẹ con nhà họ Cốc từ trong nhà tìm được vài triệu còn sót lại, mỗi người trong tay xách một chiếc túi nhỏ đơn giản, bên trong để vài thứ không bị lấy ra, dắt nhau lên xe bus đi đến nhà cô của nhà họ Cốc.

Thân phận của hai người này, đã từng cao quý như thế, hiện nay lại phải chen chúc cùng nhiều người như thế trong một khoang xe, làm sao mà chịu đựng được? Nhất là Cốc Nhược Lâm, từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng được chiều chuộng, khi xe bắt đầu chạy thì đã dọa cô ta sợ, có mất lần đều không có đứng vững, suýt nữa ngã ra. Do đó, cũng xảy ra không ít va chạm, khiến những khách khác phải trợn mắt lườm nguýt.

Chuyện này nếu đổi vào lúc bình thường, Cốc Nhược Lâm sớm đã nổi giận rồi. Nhưng bây giờ, cô ta cái gì cũng không có rồi, thậm chí ngay cả tự tôn và dũng khí cũng không tồn tại nữa!

Cô ta càng giống như một ả ăn xin, cả người bẩn thỉu, chen lấn trong trong chiếc xe bus này, chịu sự lườm nguýt và lạnh lùng của người khác.

Cuối cùng, xe dừng lại, vẫn phải đi bộ một đoạn đường mới có thể đến nhà cô.

Trời thiết tuy rất ôn hòa, nhưng hai người phụ nữ đều chưa từng làm qua việc nặng nhọc gì, bây giờ xách túi đồ đi bộ, thật sự là có hơi ăn không tiêu.

Cuối cùng, bọn họ dừng ở cửa của nhà cô.

Người cô tuy ra ngoài đón, nhưng vẻ mặt với trước kia, thật sự khác nhau một trời một vực! Nhất là khi bà ta nhìn thấy người họ hàng quý tộc trước kia giờ ăn mặc nhếch nhác như này, mỗi người xách một chiếc túi đáng thương, ngay cả xe đưa cũng không có, con mắt đó lập tức chỉ nhìn đỉnh đầu.

“Chị, lâu rồi không gặp.” Mẹ Cốc mỉm cười lấy lòng nói.

“Ừm, phải.” Người được gọi là cô đó nhàn nhạt đáp lại.

Mắt của mẹ Cốc khẽ đảo, khuỷu tay đụng nhẹ vào Cốc Nhược Lâm đứng ở bên cạnh, ra hiệu với cô ta. Cốc Nhược Lâm hoàn hồn, cũng nói theo: “Cô, lâu rồi không gặp.”

“Ặc... phải, lâu rồi không gặp. Trước đây muốn gặp hai người, chúng tôi cũng không dễ dàng. Bây giờ ấy à, tốt rồi, đều đến nhà chúng tôi ở rồi, nhà chúng tôi miếu nhỏ, cũng không ở được thời gian dài!”

Mẹ Cốc nghe vậy, vội dùng giọng điệu cầu khẩn thương lượng nói: “Ở không lâu đâu, chúng em có nơi thích hợp lập tức chuyển đi.”

Cốc Nhược Lâm từ nhỏ đâu từng chịu nửa điểm ủy khuất, người cô này trước kia là ăn bám vào nhà bọn họ, hận không thể mỗi người đều vỗ mông ngựa ba lần, hiện nay nhà họ Cốc gặp khó khăn, bà ta vậy mà có bộ mặt với cái miệng này.

Cô ta bỗng tức giận, mở miệng nói: “Cô có ý gì? Cô đừng quên, lúc đầu khi nhà cô gặp khó khăn đã chạy đến nhà cháu hết lần này đến lần trước, nếu không phải là nhà họ Cốc chúng cháu giúp đỡ, cô khi nào có thể có cuộc sống nhàn nhã này chứ?”

Nói như thế, người cô không vui rồi. Hai tay chống hông: “Tôi khinh! Cô còn xem bản thân cô là cô cả của nhà họ Cốc hay sao? Chậc chậc... bị người ta giẫm vài lần rồi, còn vênh cái mặt lên, người ta thèm cô sao cũng không nghĩ lại đi? Nhà chúng tôi trước kia là từng nhận sự giúp đỡ của nhà họ Cốc, nhưng đó cũng không phải là cô giúp. Với cả, tôi bây giờ không phải cũng cho hai người ở nhờ rồi sao? Cô tính là cái thá gì? Tôi đây còn không phải là nể mặt mẹ của cô sao? Nếu là đơn độc thì một mình cô, tôi còn lười để ý đến cô đó.”

Trận cãi nhau này, hàng xóm xung quanh đều chạy ra.

Nhà họ Cốc ở thành phố G, đã từng vì có quan hệ với nhà họ Mặc, cũng tính là gia tộc hào môn có tiếng tăm. Nhưng hiện nay, lại luân lạc đến cảnh ở nhờ nhà họ hàng.

Mẹ Cốc thấy Cốc Nhược Lâm không biết nín nhịn, có hơi khẩn trương rồi. Quay đầu thì tát mạnh một cái vào mặt Cốc Nhược Lâm: “Cái con bé chết tiệt này, còn không phải đều là vì nghiệt con tạo ra. Cô chịu thu giữ chúng ta, đã là có lòng tốt rồi, con không những không cảm ơn, còn nói lời oán khí đó.”

Lúc này, các loại trò hề trên thế giới toàn bộ đều diễn ra.

Ở bên đường đối diện đằng sau bọn họ có đỗ một chiếc ô tô. Trong xe có người đi ra, sải bước đi về phía bọn họ.

“Yo, đây không phải là Cốc Nhược Lâm sao? Chậc chậc... cô cả nhà họ Cốc trước kia, bây giờ vậy mà phải ăn nhờ ở đậu rồi? Thật là đáng thương.”

Trong đám đông, đột nhiên vang lên giọng nói mang đầy sự châm chọc của một cô gái.

Cốc Nhược Lâm ngoảnh đầu nhìn, không ngờ, vậy mà là Mặc Diệu Tuyết! Sắc mặt của cô ta bỗng đỏ lên.

Mặc Diệu Tuyết tuy tuổi bé, sống rất khiêm tốn, nhưng thân là người của nhà họ Mặc, tóm lại có lúc bị lộ. Rất nhanh, liền có người nhận ra cô, kinh thán nói: “Ya, đó không phải là cô cả của nhà họ Mặc sao?”

“Bà không nói thì tôi cũng định nói đó, bảo sao nhìn trông quen mặt như vậy.”

“Huyết thống của nhà họ Mặc đúng là khác, cô cả này nhìn trông thật xinh đẹp!”
Bình Luận (0)
Comment