Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 683

Vốn dĩ khi bác sĩ bước vào, thái độ của ông ta đối với người đàn ông xa lạ này đã đủ khiến Quách Hiểu Văn kinh ngạc rồi. Mà “Cậu hai Mặc” trong miệng anh ta nghĩa là gì? Cái tên này dường như rất quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

Có vẻ như Hải Thành không có nhân vật lớn họ Mặc nào, nhưng thật ra có một gia đình tài phiệt họ Mặc được xem là đứng đầu ở thành phố G. Mà anh được gọi là cậu hai Mặc, vậy không phải là...

Mà một câu ‘vợ tôi’ của Mặc Diệu Dương khiến Quách Hiểu Văn lập tức há hốc mồm kinh ngạc!

Vậy mà... tổng giám đốc đã kết hôn rồi? Hơn nữa, vậy mà chồng của chị ấy lại là cậu hai của nhà họ Mặc ở thành phố G? Thảo nào cô ta cứ cảm thấy lần đầu tiên nhìn người đàn ông đã hơi quen thuộc, nhưng đột nhiên không thể nhớ mình đã nhìn thấy anh ở đâu.

Bây giờ nghĩ lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến người khác hít thở không thông của anh, Quách Hiểu Văn bàng hoàng nhận ra cô đã nhìn thấy người đàn ông này trong các cuộc phỏng vấn tin tức truyền hình trên TV không chỉ một lần. Mà anh ở ngoài, so ra còn đẹp hơn trên TV.

Đây thật sự là một tin tức động trời động đất.

Chồng của tổng giám đốc là cậu hai nhà họ Mặc. Thế nhưng, ở bên cạnh tổng giám đốc ba năm, cô ta chưa từng thấy qua một người đàn ông nào mang danh phận là chồng ở bên cạnh cô cả, càng đừng nói đến người nhà và gia đình của anh ta.

Bác sĩ nói: "Cậu hai, may mà cậu đưa đến bệnh viện kịp thời, nên mợ hai không bị gì nguy hiểm đến tính mạng. Nếu mợ hai mà sốt ở nhiệt độ này, chắc chắn nếu muộn hơn một chút sẽ dẫn đến cơ thể bị tổn thương. Hiện tại đã không có việc gì, một lúc nữa cho cô ấy uống thuốc hạ sốt này là được."

Mặc Diệu Dương thấy ông ta dong dài một hồi lâu, lại không nói vào trọng điểm thì tức giận nói: “Tôi hỏi ông, khi nào thì vợ tôi tỉnh lại."

"Chuyện này... có lẽ phải ngủ một giấc đã. Theo ước tính sơ bộ, sẽ là buổi chiều hoặc buổi tối."

Cũng may, vừa kịp thời gian. Sắc mặt Mặc Diệu Dương dịu đi một chút, nói: "Tôi hiểu rồi, ông có thể đi ra ngoài trước."

"Được, Cậu hai, tôi đi ra ngoài trước. Anh có chuyện gì cứ việc kêu tôi."

Sau khi bác sĩ rời đi, Quách Hiểu Văn mới hồi phục tinh thần. Cô ta bước đến bên cạnh Mặc Diệu Dương, xấu hổ nói: "Cậu hai, thực xin lỗi, tôi không biết anh là..."

“Đừng nói với Đình Đình về chuyện này.” Mặc Diệu Dương đột nhiên nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ta.

"Hả? Cái gì?" Quách Hiểu Văn giật mình.

Mặc Diệu Dương lặp lại: "Đừng nói với Đình Đình rằng tôi đã xuất hiện."



"A... chuyện này..." Quách Hiểu Văn còn đang kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy sự cảnh cáo hiện lên trong mắt người đàn ông, cô ta bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho sợ hãi giật mình, dùng sức gật đầu và nói: "Vâng, tôi hiểu rồi."

“Ừ, đi rót một ly nước ấm mang đến đây.” Mặc Diệu Dương thu hồi ánh mắt, ra lệnh.

Một lúc sau, nước ấm được mang đến.

Mặc Diệu Dương vươn ngón tay mảnh khảnh ra, cầm lấy cốc nước, để sang một bên, pha thuốc do y tá đem đến với nước ấm, làm nước thuốc. Chiếc thìa chạm đến môi người đang mê man thì nước lại trào ra khóe miệng.

“Hả?” Mặc Diệu Dương không kịp lấy đồ vật này nọ, vì vậy anh phải dùng cổ tay áo ấn vào khóe miệng cô để thấm chất lỏng kia, ngăn không cho chúng chảy lên quần áo của cô.

Vậy phải làm sao bây giờ? Đình Đình vẫn đang ngủ say, không thể tự mình mở miệng uống thuốc được. Đánh thức cô vào lúc này dường như cũng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.

Sau đó, Quách Hiểu Văn nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này ngồi bên giường, uống một ngụm nước thuốc, sau đó dùng miệng của mình, phủ lấy môi của tổng giám đốc, dùng cách này để đút thuốc cho cô!

Thật là một người đàn ông ấm áp chu đáo!

Đàn ông ngày nay, hầu hết đều sẽ dùng miệng để nói họ yêu bạn mà không dùng hành động để thể hiện. Còn cậu hai này thì chăm sóc tổng giám đốc như món đồ quý giá, người đàn ông như vậy chẳng phải là người đàn ông trong mộng mà các cô gái đều mong được gặp sao?

Nhưng cũng thật là lạ. Cậu hai nhà họ Mặc, người bên ngoài nhìn một chút là có thể nhìn ra tâm ý của anh với tổng giám đốc. Nhưng tại sao, ở cùng tổng giám đốc lâu như vậy, cô ta lại không biết quan hệ giữa tổng giám đốc và anh chứ? Hình như tổng giám đốc chưa từng đề cập với ai về mối quan hệ với người đàn ông này?

Sau khi Mặc Diệu Dương đút xong thuốc, cầm ly nước bên cạnh uống cạn. Người đàn ông hơi cau mày, có thể thấy được nước thuốc hẳn là rất đắng.

“Cậu hai.” Quách Hiểu Văn hô lên, nhận lấy cái ly trong tay Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương đứng dậy, đứng ở bên giường, đôi mắt sâu thẳm mang theo nét thâm tình trìu mến nhìn người phụ nữ xanh xao nằm ở trên giường. Sự dịu dàng trong mắt anh giống như một dòng nước suối, lặng lẽ chảy, cuối cùng bao trùm lấy Long Đình Đình.

Quách Hiểu Văn rửa sạch cái ly xong, sau đó trở về phòng.

Mặc Diệu Dương nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, nói: "Cô tới đây chăm sóc cô ấy đi."



Quách Hiểu Văn gật đầu: “Vâng.” Một lúc sau mới như nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cậu hai, còn anh thì sao?

Mặc Diệu Dương giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi có chút việc phải đi rồi."

“A, được.” Quách Hiểu Văn có chút đăm chiêu.

Sau khi Mặc Diệu Dương bước tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, nhìn cô ta nói: "Đừng nói với ai rằng tôi đã từng xuất hiện, hiểu không?"

“Hả?” Quách Hiểu Văn kinh ngạc trong chốc lát.

“Đối với sếp của cô cũng không thể nói, hiểu ý tôi không?” Mặc Diệu Dương nói thêm.

“Chuyện này… vậy được, Hiểu Văn biết rồi.” Quách Hiểu Văn trả lời.

“Ừ.” Lúc này Mặc Diệu Dương mới yên lòng và rời khỏi bệnh viện.

Long Đình Đình chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cảm thấy quanh thân như có lửa đốt khiến cô muốn ngừng mà không được. Trong chốc lát, cả người giống như bị ném vào trong hầm băng, lạnh đến mức cô chỉ muốn co người lại thành một quả cầu để sưởi ấm.

Miệng khô lưỡi khô, chân tay không hề có chút sức lực nào, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, băn khoăn rời rạc. Đột nhiên, dường như có một đôi môi dịu dàng, nhẹ nhàng phủ lấy đôi môi lạnh run của cô.

Một làn hơi mát, mang theo một chút chất lỏng đắng đắng, rót vào miệng cô.

Là ai? Là người nào? Sao nó lại mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc như vậy chứ? Nhiệt độ thiêu đốt trên đôi môi và động tác thận trọng đã đào lại tất cả tình cảm quen thuộc chôn sâu trong trí nhớ của cô.

Mặc Diệu Dương! Là anh! Chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô cảm giác này. Giống như, mình là một đóa hoa mềm mại vô tri, được anh cẩn thận ôm trong lòng bàn tay, che chở mưa gió cho cô!

Chỉ có Mặc Diệu Dương này mới có thể cho cô cảm giác được che chở đến tận cùng này.

Tuy nhiên, cũng chính người đàn ông này, đã gạt bỏ tất cả sự dịu dàng của mình, đã tự tay đâm cô, khiến khắp người cô toàn là vết thương, hung ác đẩy cô sang một bên. Không nhìn thấy cô thống khổ, bất lực và tuyệt vọng đến nhường nào!

Không, không phải anh! Đó không phải là anh. Anh vô cùng ghét cô, nhìn cô nhiều hơn một chút cũng sẽ làm bẩn mắt anh, sao anh có thể quan tâm cô như thế này chứ?
Bình Luận (0)
Comment