Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 96

An Đình Đình kinh hồn bạt vía. Cô cố gắng dùng sức thoát khỏi bàn tay đó, quay đầu nhìn khuôn mặt Bùi Minh Lạc đang tức giận phản chiếu trong con ngươi cô.

"Anh có bệnh phải không?” An Đình Đình vừa mới thực sự bị dọa sợ hãi. Nghĩ cũng không nghĩ gì đã mở miệng chửi mắng.

"Tôi nghĩ rằng người có bệnh là cô mới phải, còn bị bệnh không nhẹ." Bùi Minh Lạc ép thấp giọng.

"Anh--" An Đình Đình hít một hơi, sau đó lại nặng nề thở ra.

Có thể nói gì với loại người cặn bã này chứ?

Cô quay người lại chuẩn bị rời đi.

Nhưng người đàn ông này làm sao có thể để cô đi như thế, đôi tay to lớn túm chặt lấy vai cô như cái móc.

An Đình Đình cau mày: “Bùi Minh Lạc, anh buông tay ra.

Bùi Minh Lạc khẽ nhíu mày: "Nếu tôi không buông thì sao.”

Đây là loại người gì thế không biết? Sao cứ quấn quýt không thôi như vậy? "Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Mà nghĩ đi nghĩ lại, nhà hàng Pháp này không giống như một nơi để xã giao với khách hàng, trừ khi... cô nói: "Tôi nghĩ anh không đến ăn một mình đúng không? Anh đi với ai? Là hòn ngọc quý cưng chiều trên tay của nhà họ An-An Giai Kỳ sao?

Ha... Anh không sợ cô ta sẽ làm gì khi nhìn thấy anh như thế này sao?”

Quả nhiên, cô vừa nói xong, biểu cảm của Bùi Minh Lạc sững lại rồi anh ta buông tay ra.

"Đình Đình, tôi đã nói với em rồi, kiên nhẫn chờ tôi một khoảng thời gian. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có thể có được thứ mình muốn, đến lúc đó...'

"Đến lúc đó tôi cũng sẽ không đi cùng anh." An Đình Đình lạnh lùng ngắt lời anh ta.

"Tôi đều có thể làm em hài lòng mọi thứ mà em muốn!" Bùi Minh Lạc nghiến răng.

"Tôi không muốn bất cứ thứ gì!" An Đình Đình kìm nén sự tức giận trong lòng: "Chỉ cần là của anh, tôi tuyệt đối sẽ không bao

giờ muốn!"

Bùi Minh Lạc tức giận. Trong suốt cuộc đời của mình, đây là câu nói đau lòng nhất mà anh ta đã từng nghe thấy. Cô gái trước mặt đã từng có dáng vẻ nhỏ bé nép mình trong vòng tay anh ta, dễ thương nũng nịu với anh ta. Nhưng bây giờ lại thờ ơ lạnh nhạt đến vậy.

Anh ta quay người cô lại, ép cô lên tường, hung hăng tàn nhẫn nói: "Không muốn đồ của tôi sao? Vậy cô muốn đồ của ai? Phó tổng giám đốc Tiêu Quân của *** Tháp sao? Hay là cậu hai nhà họ Mặc?”

Thực ra Bùi Minh Lạc đã chú ý đến họ kể từ khi An Đình Đình bước vào cửa. Bởi vì hướng ngồi của anh ta vừa hay lại là hướng ra cửa, mà An Giai Kỳ lại ngồi đối mặt với anh ta nên An Giai Kỳ không biết An Đình Đình đang ở trong nhà hàng này, chứ đừng nói đến việc cô đi cùng với ai.

Trong lúc dùng bữa, Bùi Minh Lạc bắt đầu trở nên lơ đãng. Trong đầu anh ta luôn suy đoán xem mối quan hệ giữa An Đình

Đình và cậu hai nhà họ Mặc là gì?

Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cho rằng An Đình Đình nhất định đã qua lại với cậu hai nhà họ Mặc.

Còn về chuyện là vì tiền hay là vì tình cảm, anh ta không biết. Tuy nhiên, không cần quan tâm là vì cái gì, cũng không thể áp chế sự phẫn nộ và không cam tâm trong lòng anh ta.

An Đình Đình cũng bị làm cho phẫn nộ, nghiến răng nói: "Đúng, anh nói không sai, chính là cậu hai nhà họ Mặc. Anh ấy cho tôi thứ gì tôi đều muốn, đều thích. Những thứ của người khác, trong mắt tôi không đáng một xu! "

"An Đình Đình, cô... đúng là một con điếm! Kiếm tiền bằng vốn tự có!" Đôi mắt của Bùi Minh Lạc như đang nứt ra, hận không thể bóp chết cô.

An Đình Đình lại mỉm cười thay vì tức giận. Cô cong khóe miệng phản bác: "Tôi kiếm tiền bằng vốn tự có thì cũng là việc của tôi. Liên quan gì đến anh không? Tuy nhiên, tôi cũng không cảm thấy anh trông giống một người nghiêm túc. Nếu trong từ điển tiếng Trung có cụm từ “trai bao” thì có thể phù hợp hơn với anh đấy. "

Khuôn mặt Bùi Minh Lạc giận dữ đến mức tái xanh, khóe miệng này rõ ràng rất hấp dẫn người khác, nhưng lại nói ra mấy lời sắc như dao, xuyên qua trái tim đang run rẩy của anh ta.

"Chết tiệt!" Anh ta rủa thầm, túm lấy cái cằm nhỏ bé của cô, cúi đầu chặn môi cô lại.

"Buông ra!" An Đình Đình hét lên. Nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay tát anh ta một cái.

"Bùi Minh Lạc, anh thật vô liêm sỉ!" An Đình Đình nguyền rủa, lợi dụng thời gian người đàn ông đang choáng váng co cẳng bỏ chạy.

"Đình Đình... Đình Đình, cô đứng lại. Bùi Minh Lạc chạy theo cô.

Lúc chạy ra ngoài, bước chân của An Đình Đình đột ngột dừng lại.

Thấy cô không chạy tiếp, Bùi Minh Lạc rất vui, không chú ý đến người đang đứng trước mặt, bước đến bên cạnh cô nói: "Hãy hứa với tôi, cho tôi một chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ..."

An Đình Đình vừa lo lắng vừa tức giận, mà Bùi Minh Lạc lại còn từ từ đến nắm lấy tay cô, cô vùng vẫy tay gầm lên: "Anh có

thể buông ra không!"

Nét mặt Bùi Minh Lạc sững người, còn chưa đợi anh ta nói gì thì bên tai đã có một giọng nói trầm thấp tàn bạo của một

người đàn ông vang lên.

"Anh đang làm gì vậy?" Diệu Dương lạnh lùng nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Mặc dù không có sự tức giận trong lời nói của anh, nhưng những người nghe thấy không thể không cảm thấy hoảng loạn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Bùi Minh Lạc vô cùng đặc sắc, muốn cười nhưng không thể cười, lại không thể nín cười.

"Đây... ha, đây là cậu hai nhà họ Mặc sao.'

Mặc Diệu Dương thậm chí không nhìn anh ta. Anh đi về phía An Đình Đình, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: "Chuyện gì đã xảy

ra?

Bùi Minh Lạc tranh nói trước: "Không có gì, không có gì đâu. Cậu hai nhà học Mặc có thể chưa biết. Tôi là anh rể của Đình Đình, chỉ tình cờ gặp ở đây và nói vài lời thôi."

"Anh rể?" Đôi lông mày đen sẫm của Mặc Diệu Dương khẽ nhíu lại, sau đó quay sang An Đình Đình.

An Đình Đình cắn môi dưới. Mặc dù sự oán giận trong lòng cô đã lắng xuống, nhưng cô không bao giờ có thể tha thứ một cách hào phóng như vậy. Người đàn ông này đã làm tổn thương cô sâu sắc như thế nào, ai có thể hiểu nỗi đau của cô lúc đó.

Thấy cô không nói gì, Mặc Diệu Dương hiểu thêm vài phần trong lòng.

"Tại sao tôi chưa nghe thấy Đình Đình nói rằng cô ấy có anh rể?" Mặc Diệu Dương giả vờ suy nghĩ: "Đình Đình nhà chúng tôi là một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ và cũng không có anh chị em. Sao mà tự nhiên lại nhảy ra một người anh rể?

Não của anh có bị hỏng không? Ngày mai có cần giúp anh mang một bộ não không? "

Nét mặt của Bùi Minh Lạc thay đổi. Hàm ý của câu này là anh ta không xứng đáng làm anh rể của An Đình Đình.

Mặc Diệu Dương nắm lấy vai An Đình Đình, lo lắng nói: *Cưng à, lần sau nếu muốn làm gì, nhớ nói với anh một tiếng, anh sẽ ở bên cạnh em. Nếu không, lại gặp phải mấy người bị chứng rối loạn thần kinh tương tự làm tổn thương đến bảo bối của anh thì phải làm sao. "

Anh vừa cười nói với An Đình Đình vừa ôm người trong mộng bên cạnh, quay người đi về phía phòng bao.

Bùi Minh Lạc bị bỏ lại khiến tâm trạng của anh ta tự nhiên không khá được, hoảng loạn trở lại chỗ ngồi của mình.

An Giai Kỳ ngước lên nhìn chằm chằm và hỏi: "Minh Lạc, nét mặt anh làm sao vậy?"

Bùi Minh Lạc đã hồi phục tinh thần, có thể là cái tát vừa nãy của An Đình Đình đã để lại dấu tay trên mặt anh ta. Anh ta nói:

"Không sao. Vừa nãy đi đường không chú ý nên bất ngờ va vào tường. Chất tiệt, đau chết anh mất."

An Giai Kỳ bị anh ta chọc cười, lườm anh ta: “Anh cũng thật sự là bất cẩn quá đi."

Bùi Minh Lạc mỉm cười, chuyện này cũng không tiếp tục nữa.
Bình Luận (0)
Comment