Đã quá chín giờ sáng, lúc này cả công ty đang đúng tâm bận rộn nhất.
Tập đoàn NC kinh doanh nhiều lĩnh vực, tuy mạnh nhất là mảng công nghệ nhưng hầu như nơi nào cũng có tham gia.
Tường Vi được quay vi còn mang chức vụ cao hơn trước là quản lý giám sát, cho nên khí thế hiên ngang, lắm liệt đứng ở trước sảnh.
Hôm nay cô còn cố ý mặc một bộ vest trắng sạch sẽ, vừa quyền lực vừa quyến rũ khác thường.
Ả hồ ly kia có tài đức gì? Ân Lãm mê cô †a còn chưa tính, ngay đến tổng tài khí phách mười phần cũng lén lút phía sau lưng cấp.
dưới mà giở trò ám muội với bạn gái người ta.
Thật sự làm cho con người vừa tài hoa, vừa xinh đẹp như cô đây tức chết mà!
Ba người cứ thế tiến vào cửa.
Trợ lý Diệp cùng Tường Vi cúi đầu cung kính chào một tiếng nhưng Tống Thành vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, không thèm đáp lại.
Hắn nhìn thấy hai con người này là lại thấy bực mình, lấy đâu ra tâm tình tốt mà chào với hỏi.
Ân Lãm cũng theo gót tổng tài nhà mình, có điều anh uyển chuyển hơn, vẫn mỉm cười một cái, nụ cười lạnh như băng.
Chỉ có An Nhiên là định đứng lại chào hỏi chu đáo nhưng rất nhanh liền bị Tống Thành kéo đi.
Tường Vi không ngăn được khinh bị, liếc nhìn trợ lý Diệp một cái, ý nói: Tôi không dám, mời chị ra trận trước.
Quả nhiên, trợ lý Diệp lên tiếng: “Cô An Nhiên, hôm nay cô đến muộn, cũng chưa quét vân tay điểm danh”
Nhân viên quên quét vân tay thì hệ thống sẽ tự động coi như văng mặt, trừ lương.
Nhưng trợ lý Diệp vẫn nói ra, coi như có ý nhắc nhở.
Không ngờ An Nhiên lại ngẩn người, sau đó quay sang Tống Thành, cau mày trách: “Phải quét vân tay ư2 Sao hai người không làm, cũng không nói em biết?”
Ân Lãm liền cười, nói: “Cô An Nhiên mới gia nhập công ty, hồ sơ.
còn chưa được phòng nhân sự hoàn thiện nên chưa lấy vân tay được”
Thấy An Nhiên vẫn phân vân, Tống Thành quay người, nhìn thẳng vào mắt trợ lý Diệp mà nói: “Giải thích phức tạp làm gì.
Chỉ cần nói một câu: Đừng làm mất mặt ông chủ của mấy người”
Lời ít ý nhiều, trợ lý Diệp nghe xong liên đơ ra, mặt cúi xuống, không dám nói thêm gì nữa.
Đòi chủ tịch phu nhân phải quét vân tay khi đến công ty đúng là làm mất mặt ông xã nhà người ta thật!
Thế nhưng Tường Vi lại không hiểu rõ sự.
việc còn có ẩn tình bên trong, lại cố tình cất tiếng nhữn nhặn: *Xin lỗi anh, em chỉ cố gắng làm tốt nhiệm vụ mình được giao.
Nếu em có gì không phải, mong anh bỏ qua cho”
Tống Thành khinh thường liếc bộ dạng như con công trắng của cô ta, nhàn nhạt nói: *Xưng hô cho đúng quy cách.
Nếu không, cái chức vụ quản lý giám sát trở thành trò cười của cả tập đoàn đấy”
Tức khắc, Tường Vi cũng im bặt.
An Nhiên thấy tình thế căng thẳng bèn hạ giọng: “Xin lỗi, tại tôi chưa biết rõ quy định của.
công ty.
Trong ngày hôm nay tôi sẽ gặp phòng nhân sự để hoàn tất thủ tục ngay”
Tống Thành giữ nguyên bản mặt lạnh lùng, cứ thế sải bước đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của hẳn.
An Nhiên lịch sự.
cúi chào rồi đi theo, bỏ lại hai con người đang đứng cúi đầu.
Trợ lý Diệp rất ít khi đối đầu trực tiếp với Tống Thành, trong lòng không khỏi có suy nghĩ: Nếu có bà chủ ở đây, chắc chản hẳn không dám lớn tiếng trách móc mình như thế!
Thế nhưng lại có một điềm xấu, hiện tại Tống Quỳnh Như sắp về nước, bà chủ sẽ không dám ngẩng đầu gọi gió hô mưa, coi như ốc chưa mang nổi mình ốc, làm sao đòi trị được An Nhiên?
Trước khi bước vào thang máy, tự dưng An Nhiên có cảm giác kì lạ.
Cô đột ngột ngoảnh đầu lại, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Tường Vi chiếu sang, ánh sáng lóe lên như lưỡi gươm sắc bén quét một đường khiến An Nhiên sởn gai ốc.
Kẻ thù gặp nhau không khỏi ngứa mã Tường Vi lạnh lùng cười, hai nắm tay kín đáo.
siết chặt lại.
Cô ta đã quay trở lại đây với tấm lệnh bài Hạ Cẩm trao, chắc chăn sẽ còn rất nhiều cơ hội để thu thập con ả hồ ly tinh kia.
Cho nên cứ từ từ mà làm, không cần sốt ruột.
Vừa vào đến văn phòng, Tống Thành ngay tức khắc biến thành con người cuồng công việc.
Đừng nghĩ hẳn thường ngày mang bộ dạng nhàn rỗi quấn lấy vợ con, thực chất hẳn vẫn làm việc ngay cả khi ở nhà.
Sáng hôm nay, hẳn rất bận.
Có hai văn kiện lớn cần hắn kí tên, lại còn ba cuộc họp, hai lớn một nhỏ cần hắn tham dự.
An Nhiên theo hướng dẫn của Ân Lãm mà chuẩn bị tài liệu.
Trong tiểu thuyết thường viết vợ tổng tài đi làm chẳng qua để xóa bỏ hình ảnh ăn không ngồi rồi, thực chất đến công ty chỉ để ăn bánh, uống trà, rảnh rỗi lại làm mấy chuyện yêu đương phục vụ nhu cầu của ông xã.
Nhưng giờ cô mới biết, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết.
Còn ở đời thực, đã đến tập đoàn lớn là khí thế khẩn trương như: đánh giặc.
Đàn ông hấp dẫn nhất chính là lúc tập trung làm.
Dù An Nhiên đã vài lần thấy hản bàn công chuyện với Ân Lãm ở nhà, nhưng ở hình ảnh ở công ty vẫn là lần đầu trông thấy.
Khó trách cô gái tài sắc như Tường Vi lại si mê hẳn đến mức đó.
Dáng người hắn ngồi trên ghế luôn luôn giữ sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên tâm, nghiêm túc, đặc biệt là những lúc trầm ngâm suy nghĩ trước khi ra quyết định.
Trong cuộc họp, hắn sẽ lắng nghe cấp dưới báo cáo, dáng vẻ lơ đãng như đang nghĩ đâu đâu nhưng chỉ cần cấp dưới nói sai một câu, hẳn lập tức không bỏ qua, hoặc là bình tĩnh chấn chỉnh, hoặc là nghiêm khắc khiển trách, có lúc lại ôn tôn tư vấn, phong thái vô cùng trầm ổn, co duỗi nhịp nhàng, quyến rũ không thể tả.
An Nhiên đứng một bên nhìn hẳn, ánh mắt ngày càng tôn sùng.
Rốt cuộc cô đã tu bao nhiêu kiếp mới lấy được một người chồng tài ba xuất chúng như vậy?
“Cô An Nhiên thấy hâm mộ anh Thành rồi đúng không?” Giữa giờ nghỉ, Ân Lãm mang tới một khay nhỏ, bên trong có hai tách trà.
Anh đặt trước mặt cô, mỉm cười nói.
“Cô mang cho anh ấy đi.
Anh Thành mà sớm biết thế này thì đã mang cô đến công ty để cô nhìn anh ấy làm việc, không cần mất công chỉnh phục lâu như vậy”
An Nhiên ngượng đỏ mặt, nói lảng chuyện khác: “Không có điểm tâm sao?
Sáng nay anh ấy ăn không nhiều lắm, sợ sẽ đói bụng”
“Có cô rồi còn gì” Ân Lãm nháy mắt một ấy sổ ra nhìn lịch trình sắp tới, sau đó đi An Nhiên đen mặt, không lẽ mới làm việc một hồi, Ân Lãm nho nhã, lịch thiệp liền lây bệnh của Tống Thành sao? Ăn nói rất thiếu đứng đẳn ô vội lắc đầu, cố không nghĩ ngợi mà bưng khay vào phòng: “Tổng giám đốc, mời dùng trà”
Tống Thành ngước nhìn cô một cái, tuy không cười nhưng ánh mắt quyết liệt bỗng dịu dàng thêm mấy phần.
Anh ấn một nút trên điện thoại bàn, nói: “Cậu vào đây.
”
Vừa dứt lời, đã thấy Ân Lãm ôm theo tài liệu cao như núi đi đến, năng suất làm việc quá kinh người.
Hai người trao đổi một lúc, dùng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà An Nhiên nghe không hiểu.
Một lúc sau, hắn mới ngẩng lên, liếc An Nhiên nhưng vẫn nói chuyện với Ân Lãm: “Cô ấy EQ khá cao, cậu bồi dưỡng thêm cho cô ấy vài kĩ năng cần thiết.
Không cần đào tạo thành người xuất sắc nhất, chỉ cần làm được việc.
Dù sao ở đây cũng có tôi.
”
Những lời này An Nhiên nghe hiểu, ý hẳn chính là: Chỉ cần bồi dưỡng cho cô có năng lực kiếm tiên nhưng không cần cô đi kiếm tiền.
Mọi việc đã có hắn gánh vác.
Tự nhiên trong lòng càng ngọt ngào hơn.
Chờ cho Ân Lãm đi ra ngoài, An Nhiên mới đến gần bàn làm việc, nhỏ giọng gọi một câu: “Ông xã, trà nguội mất rồi.
Mau nghỉ ngơi một chút đi.
Bỏ ra năm phút thư giãn mà hiệu quả làm việc sau đó thu lại sẽ gấp đôi, anh biết chưa?”
Không gọi hẳn là tổng giám đốc nữa, đây là lệnh của bà xã đại nhân.
Cô thật biết cách làm cho hản chú ý.
Tống Thành ngước nhìn lên, cảm thấy vợ nhỏ của hắn đúng là rất thương hắn, vừa cố gắng làm việc, lại chú ý đến sức khỏe của hắn.
“Nhiên, cho em vào phòng này đúng là sai lầm”
“Sao vậy? Em đã làm gì sai à?” An Nhiên giật mình, không lẽ cô làm sai cái gì khiến công việc của hắn bị ảnh hưởng xấu?
“Hừ” Tống Thành vung tay tóm lấy cô, ấn lên đùi mình.
“Em làm anh bị xao nhãng “
“Anh hối hận à?” An Nhiên hiểu ra ý chọc ghẹo của hẳn, tức mình dùng ngón tay miết lên yết hầu, trượt xuống cả xương quai xanh.
“Không” Hắn thở dài.
“Nhưng anh đành phá vỡ quy tắc của công ty là cấm làm việc riêng trong giờ làm việc.
”
Ai bảo cô quyến rũ hẳn.
Hẳn nhịn không được, tóm chặt lấy eo cô, ghì chặt vào lòng rồi hôn.
Hôn mãi không đủ, hẳn liền thò tay đến gấu váy mà lần ngược lên.
Chất tiệt, lần đầu tiên trong đời hẳn thấy bộ váy công sở của phụ nữ lại hấp dẫn đến thế.
.