Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 237

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng họp của công ty, bầu không khí trở nên căng như dây đàn Tống Thành ngồi ở vi trí chủ tọa, tai nghe báo cáo, tay phê văn kiện, bàn tay cứng rần kí vài nét cũng mạnh như muốn cào toạc tờ giấy.

Thấy tổng giám đốc sắc mặt không tốt, một đám người tinh anh của tập đoàn đều nhìn nhau, ai nấy cùng chung một biểu cảm thận trọng, sợ rằng mình nói sai câu nào sẽ bị vặn răng.

Bọn họ không giống Tường Vi, có bà chủ Hạ Cẩm “bảo kê”.

“Dự án chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn hoàn thiện giai đoạn 1, thế mà bây giờ hỏi đến cái gì cũng chưa đâu vào đâu.

NC trả lương cho các vị không đủ cao để các vị đi làm việc hả?”
Tống Thành tuy rất khắt khe trong công việc nhưng hiếm khi cáu giận đến độ dùng lời lẽ mỉa mai cấp dưới.

Hẳn như vậy chắc chắn là trong lòng đang bị lửa thiêu đốt như Hỏa Diệm Sơn rồi.

Cả phòng hết người nọ nhìn người kia, ai cũng muốn chờ người khác lên tiếng trước, không người nào dám hé răng đáp lại Ân Lãm thấy thế bèn lên tiếng điều phối cuộc họp: “Hiện tại, từng người hãy báo cáo cụ thể những phần việc đã làm và còn vướng mắc gì, có đề xuất gì cần trình cho tổng giám đốc duyệt thì phải nói ngay để công ty hỗ trợ kịp thời.

Bắt đầu từ giám đốc Bình trước đi”
co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai-237-0.j
Cô lắc đầu, cố xua cảm giác tiêu cực mà hướng đến những ý nghĩ tốt đẹp hơn.


Nhưng tình thế lúc này quá tệ.

Vụ ầm ï lần này Tống Thành gây ra xuất phát từ phía cô, chắc chắn trợ lý Diệp sẽ ghim chặt trong lòng còn Hạ Cẩm cũng nóng mặt.

Chuyện mẹ chồng nàng dâu chưa kịp xích lại đã lâm vào thế vô phương cứu chữa An Nhiên thở dài, xách cái chổi và một thùng nước đi làm việc.

Cô được giao nhiệm vụ làm vệ sinh toàn bộ sảnh lớn, bao gồm lau chùi bàn ghế, lau sàn nhà, làm sạch cửa, cả việc đánh sáp cho sàn nhà sáng bóng lên cũng do cô đảm nhiệm.

Vừa mới bắt tay vào công việc chưa được bao lâu, An Nhiên bỗng thấy Hạ Cẩm đang phừng phừng tức giận đi đến, theo sau là trợ lý Diệp vẫn ôm một lòng oan ức và Tường Vi, chắc chắn ba người định đi tìm Tống Thành để nói cho ra nhẽ.

Hạ Cẩm cũng trông thấy cô, ánh mắt híp lại, lạnh thấu xương.

An Nhiên biết thân biết phận, không dám mong mỏi gì hơn, chỉ có thể cúi đầu lễ phép đi qua.

“Đứng lại” Thái độ của An Nhiên rơi vào mắt Hạ Cẩm lại khiến bà càng thêm tức giận.

Bây giờ thân phận của cô là một người dọn vệ sinh thấp kém, thế mà lại dám lờ tịt bà ta, không để ai vào mắt.

“Cô muốn làm gì?” An Nhiên phần nộ trừng mắt nhìn bộ mặt hả hê của Tường Vị, vội bước sang tránh ở một bên.

Tường Vi đã có chống lưng cực mạnh, đã thế lại còn trong tình thế sẵn sàng khai hỏa.

Cô ta không sợ trời, không sợ đất, chống nạnh nói “Làm gì? Chính là chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, đánh cô chứ làm gì”
An Nhiên cau chặt mày, cảnh cáo: “Động vào tôi thì cô sẽ hối hận” Khuôn mặt cô lạnh tanh nhưng bàn tay xách xô nước thì run rẩy vô cùng, Trong lòng cô quả thực là đang sợ.

Rất sợ.

Bị đánh chỉ đánh sợ một phần, từ nhỏ tới lớn, cô ăn không biết bao nhiêu trận đòn của mẹ và chị gái rồi.

Nhưng còn một thứ đáng sợ hơn chính là cơn giận của Tống Thành.

Vừa rồi mới thấy thái độ của cô có điều không đúng, hắn đã làm âm 7 một trận.

Nếu bây giờ cô thực sự bị đánh, lại còn là mẹ ruột hắn hạ lệnh đánh, không hiểu hắn còn làm tanh bành đến đâu.

Tình cảm mẹ con lúc ấy chắc chắn sứt mẻ nghiêm trọng.

‘Vừa nghĩ tới đó, Tống Thành đã từ thang máy đi ra, Hắn chỉ vừa mới rẽ vào sảnh lớn đã thấy vợ mình bị một đám người quây kín, đơn độc xách theo một xô nước sóng sánh, hai mắt tròn xoe trừng trừng nhìn đối phương mà phòng Tim hẳn như bị ai cầm dao đâm một nhát, chỉ hận không kịp lao lên ôm chặt lấy cô vào ngực, chở che cho cô.


Giọng Tường Vi vang vang: “Trong từ điển của tôi chưa bao giờ có chữ hối hận.

Cô có gan thì lại đây!”
‘Vừa nói, cô ta lại vung tay, lân này chụp trúng cổ áo An Nhiên, cứ thế mạnh mẽ lôi đi khiến cô không tài nào thở được.

Hình ảnh đó chọc cho Tống Thành điên lên như một con bò tót.

Hắn vừa sải chân định lao tới thì bỗng phanh khựng lại, ánh mắt đang hung tàn lại chợt lóe lên ý cười Bên kia, An Nhiên cũng không phải bánh bèo vô dụng.

Cô lập tức vung tay, Tường Vi còn chưa kịp nhận thức chuyện gì thì đã thấy toàn thân ướt đảm như một con gà bị xối mỡ.

Diệp Lạc cũng vội vã che chở cho Hạ Cẩm, ba người chật vật bước thụt lùi ra sau vào bước.

“Cô làm cái chó chết gì thế?” Tường Vi không giữ nổi dáng vẻ thanh cao nữa, thiếu điều muốn tốc cả váy lên mà chửi bậy.

An Nhiên lẳng lặng nhìn cô ta, lạnh nhạt nói “Trong nước này tôi vừa pha chất khử trùng và cả chất chuyên cọ rửa bồn cầu cáu bẩn.

Nếu cô không nhanh chóng đi rửa sạch thì nó sẽ ăn mòn cả da của cô đấy.

“Cái gì?” Tường Vi mặt cắt không còn hột máu, khí thế bỗng chốc bay đâu mất sách, chỉ còn giống như chó cụp đuôi, vội vội vàng vàng bỏ chạy vào toilet gần nhất Thực lực đôi bên chớp mắt đã sáng tỏ.

Tường Vi có khôn ngoan ở đâu không biết, nhưng lúc này rõ là kẻ ngu xuẩn.

Đã không đánh được người, lại còn bị người ta trừng trị cho bẽ mặt.

Tống Thành có chút buồn cười, nắm tay đặt dưới đầu mũi, khóe miệng cong lên thấy rõ.

Nguyên An Nhiên không hổ là vợ hẳn, giải quyết sự việc gọn gàng, đúng trọng tâm “Cô… sao lại dám đổ nước lung tung ở nơi này?” Hạ Cẩm giận đến không nói nổi, cứ thế đi thẳng về phía An Nhiên, sắc mặt xấu đến cực điểm.

“Loại đàn bà ngu dốt không biết thế nào là phép tắc.

Hôm nay đích thân tôi phải cho cô một bài học!”
Sống lưng An Nhiên chợt lạnh ngắt, cô vội lùi về phía sau hai bước, không khỏi vội vàng thuyết phục: “Mẹ… nơi này là giữa công ty, đông người qua lại, xin đừng hành đông lỗ mãng.

Mẹ ở sau lưng gây khó dễ những gì, con đều có thể coi như không biết.

Nhưng ở đây mà mẹ làm như vậy, bao.


nhiêu người trông vào thì còn ra gì.

Hơn nữa, ở ngay trước mặt con mà cố ý làm khó con đến mức tổn thương tình cảm thì sau này khó mà hòa hợp được.

Hạ Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh cô chỉ làm dơ bẩn tay của tôi.

Cô quyến rũ con trai ôi, làm cho nó lơ là công việc, hại nó cả giận mất khôn mà gây chuyện với trợ lý của tôi, hại mẹ con tôi tình cảm bất hòa.

Nguyễn An Nhiên, chỉ bằng, từng đó tội, tôi có đem cô băm ra cho chó ăn cũng còn quá nhẹ nhàng.

Cái khuôn mặt này của cô có gì mà xinh đẹp? Để tôi xem nó còn vênh váo bằng cách nào!”
‘Vừa nói, Hạ Cẩm vừa vung tay tát thẳng vào mặt An Nhiên.

Cô chỉ kịp nhảm chặt mắt, cắn răng chấp nhận.

Trong một tích tắc, cô chợt nghĩ đến mẹ ruột.

Nếu bà ấy còn sống, chắc chẩn sẽ không để cô một thân một mình bị mẹ chồng áp bức.

Cái tát nảy lửa vừa suýt soát vang lên, Tống Thành đã như một tia chớp xông đến, giữ lấy cổ tay mẹ hẳn.

“Cứ thế đánh người ở nơi công cộng, mẹ định vứt mặt mũi đi đâu? Muốn để cho người ta chê cười?
Giọng điệu của hẳn ẩn ẩn chế giễu khiến Hạ Cẩm sắc mặt trảng bệch.

“Buông tay, con… quá vô lễ!”
Nghe được tiếng trâm ấm của Tống Thành, An Nhiên đau lòng muốn khóc.

Để hắn mang cái danh “bất hiếu” thì cô chống đỡ không nổi Hắn đưa tay xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Đã nói em ngày mai mới bắt đầu đi làm.

Bây giờ về nhà, tìm Minh Châu đi chơi đi”


Bình Luận (0)
Comment