Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 270



Cánh cửa đầy xích sắt mở toang, kéo theo âm thanh loảng xoảng rợn người.

Người đàn ông năm co quắp trên sàn, thân thể rách nát, đầy những vết máu ứ đọng loang lố, răng cửa rụng cả hai chiếc, môi và mắt hẳn sưng phù đến mức mặt mũi biến dạng.

“Đi ra đii” Tiếng người quát chói tai.

“May phước cho mày là cậu chủ khai ân vì mày khai báo thành thật đấy”
Chí Vỹ ngấng mặt lên, thều thào hỏi “Còn Vũ Như thì sao?”
“Cô ta à?” Người kia cười khẩy.

“Tội của cô ta còn chưa hết đâu.

Địa ngục này vẫn phải ở lại thêm mấy ngày nữa.

Mày có thích ở chung luôn không?”
Nghe thế, Chí Vỹ hoảng sợ lắc đầu, vội vã chạy theo hướng người kia chỉ.

Hắn còn sống mà thoát ra khỏi đây đã là mừng lắm rồi.

Đời này hắn đã được dạy dỗ một bài học thật đất giá: không thể tùy tiện vu oan giá họa cho người khác.

Trên đường chạy ra ngoài, hẳn còn nghe loáng thoáng tiếng trẻ con líu lo: “Bố ơi, hôm nay mình đi đón mẹ và em gái được chưa?”
Chí Vỹ đánh liều ngoái đầu lại nhìn, thấy phía xa là một người đàn ông dáng hình cao lớn, đĩnh đạc đang cúi xuống xoa đầu đứa trẻ.

Đứa bé lại nói “Con không đòi bế đâu.

Lưng bố còn đau”
Dường như nhận ra có kẻ đang nhìn lén, Tống Thành quắc mắt ngẩng lên.

Trong mắt hắn, cái thứ dơ bẩn kia không khác gì một con nhặng xanh bẩn thỉu.


Còn hơn cả bẩn.

Chỉ vì cái mồm của hắn mà An Nhiên đã có một thời học sinh thê thảm, tiếng xấu theo đến tận bây giờ.

.

Truyện Cung Đấu
“Chờ một lát ông ngoại con đến, chúng ta cùng đi”
“Vâng” Bé con ngoan ngoãn chờ đợi.

Một lát sau, dường như nhịn hết nổi, nó lại líu lo: “Bà ngoại cũng sẽ đến chứ ạ?”
“ừ”
“Thế còn ông trẻ thì sao ạ? Ông cũng đến đúng không?”
“Ông trẻ nào?” Tống Thành ù ù cạc cạc hỏi lại “Ông trẻ là người yêu của bà ngoại, là người mà bố bảo là bạn thân của bố ấy” Cá Chép vui vẻ nói.

“Chú ấy nhìn rất trẻ, nhưng vì là người yêu của bà ngoại nên con phải gọi là ông trẻ thôi.

Ông Nhĩ dặn con thế ạ”
Tống Thành muốn đập đầu vào tường.

Thì ra con trai hẳn không phải hỏi Nguyễn Chính Quốc mà đang hỏi đến Vương Cư, Tô Ái Phương và cả Cao Vĩnh Mạnh nữa.

Chuyện này nói ra thì dài, nhưng xảy ra nhanh đến mức khó tin.

Ngày đó hắn được đưa vào viện cấp cứu xong, hai ngày sau, tình cờ thế nào lại đúng lúc Vương Cư ôm theo Cá Chép chạy vào đó theo.

Thì ra ông ta thực sự xuống tay bắt cóc thẳng bé.

Nhưng không ngờ đứa trẻ lại chống trả kịch liệt, đang ở trên ô tô cũng dám mở cửa lao xuống.

Kết quả là lăn ra đường, va phải cục đá, máu chảy đầm đìa.

“Cậu bé có nhóm máu hiếm” Tiếng y tá lo lắng vang lên bên ngoài, tình cờ lọt vào tai Tống, Thành.

“Bệnh viện chúng ta lại vừa mới dùng hết nhóm máu đó cho bệnh nhân ở phòng VIP rồi.

Chắc phải chờ rất lâu đấy: ‘Vương Cư là người có tiền, liền vùi dập đối phương ngay tức khäc: “Bắt đứa bé ba tuổi nãm chờ máu, các người có lương tâm không? Tôi không cần biết.

Các cô mau mua hết máu hiếm về đây, đừng để cái bệnh viện này bị giải thể.”
Tống Thành nghe thấy thì đi ra mở cửa, không ngần ngại nói “Tôi chính là người có nhóm máu hiếm đây.

Ai đang cần máu?”
Thấy con trai năm chỏng gọng ở đó, hắn suýt chút nữa lật tung cả mả tổ nhà Vương Cư lên!
‘Vương Cư biết mình sai, bị bắt ngay tại trận, không thể cãi được.

Tống Thành thuận lợi cho máu, Cá Chép cũng tiếp nhận dễ dàng khiến hẳn sinh nghi.

Nhóm máu này hiếm không phải vì ít người có mà vì khả năng đào thải rất lớn, không phải cứ hai người cùng nhóm máu cho nhau mà được.

‘Vậy mà bé con này lại nghiễm nhiên nhận của hẳn mấy trăm cc máu mà chẳng có tác dụng phụ hay biểu hiện nào chứng tỏ bị đào thải cả.

Buổi chiều, Ân Lãm đến báo cáo tình hình thẩm vấn Chí Vỹ và Nguyễn Vũ Như, mang theo một tin tức động trời: “Năm xưa, An Nhiên bị người lạ cưỡng bức mà có thai, không phải vì ăn chơi trác táng.

Toàn bộ đều là tin đồn thất thiệt do Vũ Như xúi bẩy Chí Vỹ dựng lên”
Nghe đến đây, dường như có cái gì đó chạy rần rật trong huyết quản của Tống Thành.

Hắn đăm chiêu nghĩ lại một đoạn quá khứ đen tối mà mình vẫn muốn quên đi.

Lần đó, trong cơn mưa tầm tã, hắn đã gặp một người con gái rất mềm mại, ngọt ngào.


Cô bị hẳn làm đến lăn lộn khổ sở, sau đó bỏ chạy mất dạng Đến giờ hẳn mới nhớ ra, cô gái đó đi xe bus, trong khi Vũ Như ở thời điểm đó có một chiếc xe đỏ chót.

Hơn nữa, ngay từ lần gặp đầu tiên, Vũ Như tuy giữ lễ nhưng ánh mắt thèm khát vẫn lén lút quét khắp người hắn, chẳng bao lâu liền bộc lộ ham muốn tiền tài vô độ.

Nếu vậy, chắc chắn đêm đó, nếu xảy ra chuyện, cô ta sẽ không chọn cách bỏ chạy sau khi nhìn thấy hẳn cùng chiếc siêu xe của mình Quả nhiên,cho Vũ Như một liều thuốc kích dục, treo cô ta lên như một miếng mố trước đám đàn ông khiến cô ta mất hết trí.

Cái bí mật giấu kín suốt bốn năm nay bị phun ra bằng sạch.

Lúc này Tống Thành mới giật mình hoảng hốt, hắn đã lơ đãng suốt bốn năm.

Vì hẳn vẫn đinh ninh rằng người đó là Vũ Như, cho nên không bao giờ muốn nhớ lại đoạn kí ức đó, cứ thế mắt nhẫm mắt mở cho qua.

Thế nhưng sự vô tâm đó lại đối thành bốn năm An Nhiên lăn lộn khổ sở cùng con trai hắn, kéo theo vô vàn hệ lụy.

Hẳn có chết cũng không bồi hết tội cho cô.

Cầm tờ giấy xét nghiệm DNA trên tay, Tống Thành run rẩy không nói lên lời Trong lúc hẳn còn đang mải xúc động, cửa phòng bị đẩy toang ra, Tô Ái Phương ào vào như cơn gi “Cậu em đẹp trai, nghe nói cậu nấm viện.

Đã chết chưa?”
Tiếp theo là Cao Vĩnh Mạnh phe phẩy cái quạt đi vào.

Không rõ giác quan thứ sau của hẳn nhạy đến đâu mà đến phút chót, khi Tô Ái Phương lên chuyên cơ, hẳn lại đổi ý bám theo cho bằng được.

Cho nên mới có ngày hôm nay cho Tống Thành ngồi im trên giường bệnh chứng kiến, Tô Ái Phương tung tăng lao vào chào hỏi, Cao Vĩnh Mạnh lạnh lùng theo sau.

Đến khi thấy Tô Ái Phương chết đứng giữa trời khi trông thấy Vương Cư ngồi đó, hẳn vội vàng dìu chị xuống cái ghế phía xa, khó chịu làm bình vôi nghe hai ông bà trung niên nhận nhau, tâm sự nỉ non sau mấy chục năm xa cách.

Lại đến lúc Tô Ái Phương đòi đến thăm cô vợ đang hôn mê của Tống Thành, mọi chuyện mới gọi là bung bét.

Ở đâu ra người chị hẳn quen biết đã lâu lại biến thành mẹ vợ.

Kẻ thù truyền kiếp của bố mình thì biến thành cha vợ.

Chưa hết, Tống Thành đau đầu nhìn thắng bạn thân.

Bây giờ nó ngang nhiên theo đuổi Tô Ái Phương, nếu nó thành công, chẳng lẽ nó sẽ thành cha dượng của vợ mình sao?
Có lẽ cảm giác bị nghiệp quật tới tấp chính là đây.

Tạm gác lại mọi chuyện lùm xùm về vai vế gia đình này, hẳn quay lại vấn đề chính: Phải đối diện với sự thật về nhân duyên giữa hẳn và An Nhiên như thế nào?
Nếu để cô biết chuyện này, chẳng phải là đả kích lớn hay sao? Nhất là khi bác sĩ lại vừa vui sướng chạy vào thông báo với hắn, An Nhiên quả thực đã có thai Hắn muốn hét lên vui sướng nhưng một phần khác trong hắn lại bảo: “Khôn hồn thì im mồm”.

Đứng trước bố mẹ vợ thực sự vừa từ không khí mọc ra, nếu hắn để lộ chuyện năm xưa từng cưỡng bức con gái yêu quý của bọn họ, cho dù hắn không cố ý, hắn vẫn cầm chắc cái chết rồi!
Vợ à, em mau tỉnh lại nhanh nhanh, nếu không sẽ thành bà góa đấy! Tống Thành não nuột thở dài, Khi An Nhiên mở mắt tỉnh lại lần thứ hai, xung quanh không có nhiều khuôn mặt như lần trước.

Chỉ có hai khuôn mặt tuấn tú giống hệt nhau, một lớn một nhỏ đang nhìn cô chăm chẩm Cô nâng tay, lần này tay nâng lên được, nhéo hai cái má của bọn họ một cái.

“A… đau quá mẹ ơi..” Cá Chép nhăn nhó kêu lên.

Tống Thành thì cam chịu mặc cho cô nhéo, “Đau à?” An Nhiên lẩm bẩm.

“Thế thì đây không phải là mơ rồi”
“Mẹ ơi, không phải mơ đâu.

Con và bố tới đón mẹ và em gái về đấy ạ”
“Em gái gì?” An Nhiên có cảm giác mình đã ngủ một giấc lâu lắm.

Cá Chép xoa xoa bụng mẹ, âu yếm nói: “Em gái trong này này.

Con yêu mẹ, yêu cả em nữa.”
An Nhiên ngỡ ngàng nhìn bụng mình, lại quay sang nhìn Tống Thành kinh ngạc.


Hẳn thực sự đây, bằng xương bằng thịt, không phải mờ ảo như sương khói nữa.

Nước mắt cô lại trào ra, không kìm lại được.

Cô chỉ muốn nhào vào lòng hẳn mà thôi.

“Mẹ ơi, đừng khóc.

Tí nữa có cả ông ngoại, bà ngoại, ông trẻ sẽ đến thăm mẹ.

Rồi có cả ông ngoại cũ cũng sẽ tới, cả cô Minh Châu, chú Diệp Phong, ông Nhĩ, bà Hai, mẹ đừng khóc nhè nữa nhé.

Ai cũng yêu mẹ mà.”
An Nhiên lại bị một phen ù ù cạc cạc, không hiểu cái gì ông ngoại cũ, bà ngoại mới.

Cô lại nhìn Tống Thành.

Từ đầu đến cuối hẳn chưa nói một lời.

Cuối cùng, hẳn run rẩy đưa tay xoa tóc cô, thì thầm: “Có nhiều chuyện đã xảy ra trong lúc em ngủ.

Nhiều thông tin mà đến anh khi biết được cũng mất mấy ngày mới tiêu hóa hết.

Cho nên, vợ à, chúng mình về nhà rồi lần lượt anh kể em nghe được không; An Nhiên bị hắn dỗ ngọt, rất muốn gật đầu.

Nhưng nhớ đến việc bọn họ đã li hôn, cô lại ngần ngừ.

“Về nhà nào?”
ống Thành vuốt ve mái tóc đã dài ra của cô, cười nói: “Nhà của chúng mình”
“Thế còn đám cưới?”
Hắn bật cười: “Đến bây giờ mà em vẫn chưa sợ đám cưới à?” Thấy cô lắc đầu, ánh mắt buồn rầu không giấu giếm, hẳn lại nói “Cho em hay, bố mẹ anh đã đồng ý việc đến gặp bố mẹ em để hỏi cưới.

Thậm chí còn gặp tất cả các bậc trưởng bối trong nhà em, một người” Nghĩ đến việc vợ chồng Tống Sơn, Hạ Cẩm tới nói chuyện với Vương Cư và Tô Ái Phương, Tống Thành không nhịn nổi có chút mong chờ.

Nói gì thì nói, danh tiếng của Vương Cư sánh ngang với Tống Quỳnh Như, thuộc cấp bậc toàn cầu.

Còn của cải của Tô Ái Phương thì vô số núi vàng núi bạc, so với Hạ Cẩm chỉ có hơn, không có kém.

“Đến lúc ấy, em không được vứt bỏ anh đâu đất An Nhiên gật đầu, mim cười âu yếm nhìn hắn.

Vứt bỏ người sẵn sàng hi sinh cả tính mạng đế bảo vệ mình ư? Cô đâu có ngốc như vậy.

Nhận được đảm bảo của An Nhiên, Tống Thành hít một hơi, sau đó ôm lấy cả cô và con trai, nói “Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Nào, để anh đưa em về nhà, được không?”
“Được” An Nhiên mỉm cười ôm lấy hắn.

“Vê nhà của chúng ta”


Bình Luận (0)
Comment