Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 41



Tống Thành chưa phải đút đồ ăn cho ai bao giờ, tay chân lóng nga lóng ngóng. Chật vật mãi, cuối cùng cũng cho An Nhiên ăn xong. Hắn còn tử tế lấy khăn lau miệng cho cô, để sẵn nước ở đầu giường rồi mới chịu đi.

Không ra ngoài xả bớt nhiệt thì hắn nổ tung mất, vợ hắn ăn no kềnh thì lăn ra ngủ mất rồi, Tống Thành cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân của mình phải chịu rất nhiều nỗi niềm đáng thương.

Trước hết, hắn gọi điện cho con trai, hỏi thăm thằng bé ở nội trú thế nào. Cá Chép ôm điện thoại mà cô giáo đưa cho, líu la líu lô kể lể một hồi. Đại khái đi học rất vui, thỉnh thoảng có nhớ chú Thành một chút. Thắng bé không quên dặn dò: khi nào mẹ con về thì chú nhớ dặn mẹ tới thăm con nhé! Tống Thành đồng ý, nghĩ cũng sắp đến lúc để hai mẹ con gặp nhau rồi.

Cá Chép còn nói thêm mấy việc, sau đó lại ngập ngừng: “Chú… làm sao cho con gái thích mình?”

Hừm? Oắt con này mới đi học có mấy ngày đã tăm tia được con gái nhà nào rồi à?

Tống Thành đăm chiêu, nghĩ ra câu trả lời nào cũng đều không thấy hài lòng. Sau cùng hắn nói đơn giản: “Không cho người ta cơ hội thích người khác là được.”


Thắng bé thở phào, cũng may là chú Thành không nói phải tặng quà cho người ta, nếu không thì tốn kém quá. Giờ nó chỉ cần không cho bạn Thỏ, bạn My Hoa, bạn Trúc Anh và bạn An An cơ hội thích người khác là được.

Tống Khởi Minh ba tuổi yên tâm cất lời dặn ấy vào trong trí nhớ, không ngờ lại có thể nhớ thẳng một đường đến mấy chục năm sau.

Sau khi gác máy, Tống Thành càng uất ức. Đến thằng nhãi ba tuổi hay khóc nhè chè thiu còn khá hơn hẳn. Tống Thành không vui chút nào, cảm thấy nếu không xả cơn tức này thì hẳn sẽ nổ tung mất. Hắn thay đồ thể thao, đi xuống phòng gym.

Hà Văn Nhĩ thấy Tống Thành muốn đi tập thể thao vào buổi tối muộn thì há hốc cả miệng, sau đó, lấy tấm lòng thấu hiểu của những người đàn ông với nhau, ông mang nước và khăn vào cho hắn, đồng thời, mang chuyện An Nhiên nhờ mình tìm việc làm kể lại chỉ tiết.

Tống Thành nghe ông nói xong, cảm thấy cho An Nhiên ra ngoài làm thì hắn không yên tâm lắm. Dù sao sức khỏe của cô cũng chưa ổn định hắn. Nhưng nếu để cô ở nhà mãi cũng buồn. Hắn cân nhắc một hồi, sau đó nói: “Tìm nơi nào trong nhà yên tĩnh là được”

Nói rồi, lại nghĩ đến việc hôm trước hắn bị ăn hai cú đạp oan uống, liền bổ sung: c tay chân. Trời này đổ mồ hôi là tốt nhất.”

Hà Văn Nhĩ ngỡ ngàng, ông còn tưởng cậu chủ sẽ chỉ định vài công việc nhàn hạ cho An Nhiên nên ông đã dự tính sẵn sàng các phương án rồi. Nào ngờ Tống Thành yêu cầu xếp cho An Nhiên công việc vất vả.

Ông lặng lẽ điểm lại danh mục công việc một hồi. Nơi yên tĩnh trong nhà thì hẳn là nơi đó đi Hà Văn Nhĩ lui ra, Tống Thành bắt đầu khởi động rồi lên máy chạy bộ. Cơ thể bức bối dư thừa tinh lực của hắn với những bắp cơ săn chắc gồng lên. Từ hàng trăm lỗ chân lông, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo tập. Hắn có thể cảm nhận rất rõ da mình đang phập phồng thở, nhiệt năng theo đó mà thoát ra ngoài.

Đã bao lâu rồi hắn rời xa cuộc sống phóng túng? Hắn cũng không nhớ nữa.

Nhưng chắc chắn rằng từ ngày rước An Nhiên vào cửa, hẳn chỉ có duy nhất một lần cùng cô lăn lộn. Lúc đó An Nhiên đang bị thuốc kích dục chỉ phối, ướt át, ngọt ngào khác hẳn ngày thường.

Hồi ức diễm lệ cứ thế ào ào xộc vào tâm trí Tống Thành như một cơn lũ. Hắn nhớ những nụ hôn, những cái vuốt ve mềm mại trên từng ngóc ngách da thịt. Dẫu biết rãng giữa bọn họ chẳng có chút tình yêu nào nhưng Tống Thành vẫn không cưỡng lại được khát khao được thỏa mãn mọi đòi hỏi của cô. Đó là thứ khát vọng mà chưa một tình nhân nào trước đây đem lại cho hắn.

Tống Thành tự mỉa mai chính mình, hẳn đúng là nghĩ nhiều rồi. Những tình nhân trước kia dù có vơ đại một người cũng đủ sức quyến rũ ăn đứt An Nhiên. Từ mặt mũi, thân hình cho đến kĩ năng giường chiếu, tuyệt đối không có chỗ nào để chê.


Không chê, nhưng hắn vẫn không hài lòng.

Chỉ đến khi cùng An Nhiên nếm thử ngọt ngào, hắn mới thấy mình đang bước vào một tầng bậc mới của nhục cảm. Khu vườn đêm bí ẩn nào đó trong cõi khát vọng xa xăm của hắn đã mở ra, với bóng hình của cô ở bên trong.

Hắn có thể nghe được từng tế bào trên người mình đua nhau gào thét: Muốn cô!

Muốn cô ấy! Ở trên. Ở dưới. Bên ngoài. Bên trong. Tất cả. Đủ trăm nghìn cách.

Mong muốn của Tống Thành biến thành một làn nước ấm, róc rách chảy dọc thân thể cường tráng theo những lớp mồ hôi đầm đìa.

Nó lần lần chảy xuôi xuống, xuống dưới nữa, làm hắn đau cứng người.

Đũng quần đột ngột nhô cao khiến chính Tống Thành cũng giật cả mình. Hắn khựng lại, quên béng mất mình đang làm gì. Sàn máy tập vẫn rì rì chạy, lôi hẳn tuột về phía sau Tống Thành vội tóm lấy khung máy, hai chân cuống cuồng chuyển động, tránh thoát một phen ngã lăn quay. Chết tiệt! Hắn muốn chửi thề. “Cái thứ này” cũng về phe cô ta sao? Niềm tự hào và nâng niu suốt bao năm của hắn lại phản bội chủ nhân của mình, chỉ cần một ý nghĩ vu vơ cũng bật dậy hớn hở chào đón à? Cô ta là thứ hồ ly gì vậy?

Thật mất mặt!

Hắn nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy ghét bỏ cơ thể thừa tinh lực của chính mình.

Nhưng bây giờ bảo hắn gọi một cô tình nhân cũ nào đó tới thì hắn lại ngán ngẩm. Ít nhất hắn cũng biết rõ mình đang cần cái gì.

Cá Chép sau một hồi gọi điện cho Tống Thành thì nhanh chóng chạy về khu nội trú.

Nó bắt đầu tính toán kế hoạch “không cho người ta cơ hội thích người khác”. Vậy trước.


hết phải xem người đó là người nào. Rồi sẽ tính tiếp đến việc làm thế nào mấy bạn kia không thích họ.

Nó nhẩm nhẩm một hồi, cảm thấy nguy cơ giăng khắp mọi nơi. Bé Thỏ thì thích chơi với nó nhất, vì nó hay cho bé kẹo. Ân Lãm đã ới một túi bánh kẹo to uych cho nó, việc dùng để ăn thì còn dùng để thiết lập quan hệ với chúng bạn nữa.

Mà bé Thỏ là đầu mối đầu tiên nó tóm được, ưu ái cho cô bé rất nhiều kẹo dẻo, làm bé thích mê. Ngày nào bé cũng lắng nhãng bám theo nó để xin thêm nên chừng nào túi kẹo vẫn còn đây thì không cần lo bé sẽ thích người khác.

My Hoa và Trúc An thích nhau nhất, Cá Chép xếp thứ nhì thôi. Ai nói xấu My Hoa thì Trúc An sẽ đánh kẻ đó. Ai tốt với My Hoa thì Trúc An cũng thích người đó. Nên nó chỉ cần thích My Hoa là được, Trúc An sẽ tự giác thích nó.

Khó khăn nhất là An An. Mất bao nhiêu công Cá Chép mới bắt chuyện được với bạn ấy. Mà An An rất ít nói, ít cười, lúc nào cũng ngồi một góc bưồn thiu. Ngay cả lúc bố mẹ đến đón cũng không thấy hớn hở chạy ra như các bạn khác. Nhưng mà An An lại rất xinh, rất nhiều bạn thích, trong đó có Cường “bột” lớp Hướng Dương, đứa đẹp trai, trắng trẻo nhất lớp. Cường “bột” cũng có rất nhiều bánh kẹo nhưng mà hơi ki bo, chỉ muốn chia cho An An. Cho nên Cá Chép sợ nhất là An An sẽ thích thằng bé kia.

Nó phải nhanh chóng lấy lòng An An mới được. Không được để bạn ấy nhận kẹo của Cường “bột”, cũng không được để bạn ấy cười với nó. Cá Chép nắm chặt túi kẹo, trong lòng hạ quyết tâm. Nó mong trời sáng mau mau để sớm được gặp An An. Nếu bạn ấy muốn, nó sẽ cho bạn ấy một nửa số kẹo, có thể giúp An An kê ghế, trải thảm cá nhân.

Thậm chí đùi gà nó thích nhất cũng có thể chia cho cô bé một nửa, miễn sao An An chịu cười với nó. Cường “bột” chẳng đời nào làm được những việc ấy đâu, bởi nó làm gì cũng chậm rề rề, suốt ngày để cô giáo phải nhắc.

Cá Chép rất yên tâm chiêu lấy lòng của mình là xịn nhất, ở nhà mà nó giúp mẹ làm việc một chút, mẹ sẽ cười rất tươi, ôm nó vào lòng hôn rối rít. An An… chắc có lẽ chỉ cần cười với nó thôi. Còn cái kia… Nghĩ đến mà đỏ cả mặt. Cá Chép ôm cái chăn sung sướng chìm vào giấc ngủ






Bình Luận (0)
Comment