Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 48



Buổi chiều ở khu biệt thự của Tống Thành tràn đầy hương hoa và gió mát. Xe đưa An Nhiên vừa về tới, bà Hai đã chạy ra đón cô.

Bà nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Cô gầy quá! Mau vào nghỉ ngơi đi.

chặc lưỡi Tôi đã hầm súp gà nấm cho cô tẩm bổ rồi đấy: An Nhiên được bà Hai lôi lôi kéo kéo, trong lòng nghẹn ngào xúc động. Cô ít khi được người khác quan tâm chăm sóc như vậy. Bà Hai đối với cô còn tốt hơn cả mẹ – người luôn phạt cô bằng những hình phạt đau đớn nhất, đánh cô thẳng tay mỗi khi cô có lỗi.

Hai mắt rưng rưng, cô yên lặng để bà Hai đưa mình vào nhà, sau đó ngoan ngoãn ăn hết một bát súp lớn, vừa ăn vừa khen nức nở khiến bà cực kì hài lòng.

Tiếc là Hà Văn Nhĩ vừa phải đi có việc, nếu không, ông cũng ngồi cùng trò chuyện.

An Nhiên rất quý mến hai người này, có lẽ ở biệt thự, họ là người chăm sóc cô nhiều nhất.

Nghỉ ngơi một lát, cô bèn tìm cách đi đến trang trại thăm mấy cây lê của mình.

Khó khăn lắm mới trồng được mấy cây. Vài ngày không nhìn đến, nói không chừng luống lê đã héo queo, bọn họ đòi lại tiền thì cô không lấy củ cải đỏ ra trả lại được đâu.

Hà Văn Nhĩ cũng đang ở trang trại, thấy An Nhiên đến thì rất ngạc nhiên. Nghe cô hỏi thăm chỗ lê mới trồng thì ông bật cười: “Vẫn tốt, vẫn tốt. Cô An Nhiên không nên lo lắng quá. Cô mới xuất viện, nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn”

Phải đến khi chính mắt mình nhìn thấy những cây lê tự tay mình trồng đang vươn lên xanh tốt, An Nhiên mới yên lòng cùng Hà Văn Nhĩ ra về. Những cành lá xanh mướt rung rinh đầy sức sống làm dậy lên trong lòng cô một tia hi vọng bé nhỏ.


Khi An Nhiên cùng Hà Văn Nhĩ về đến nhà, phía trước cổng đã có một chiếc xe bán tải đậu cách đó không xa. Hà Văn Nhĩ đã đi vào trong, còn lại An Nhiên vẫn đứng nhìn chiếc xe kia. Chỉ là một chiếc xe chở hàng bình thường đang dừng ở đó mà linh cảm của cô cứ nhộn nhạo không yên. Bên trong cabin là hai người đang ngồi. Cả hai đều mặc đồng phục bảo hộ lao động và đội mũ kín mít.

An Nhiên đứng từ bên trong nhìn ra.

Thấy bóng cô, một người lập tức hạ kính xuống, ló đầu ra ngoài. Cô nheo mắt nhìn, sau đó bỗng mở to cả hai mắt, không tin nổi: “Anh… Hoàng Kiên?”

Gương mặt phong trần cùng nụ cười ấm áp quen thuộc của Hoàng Kiên hiện ra dưới vành mũ. An Nhiên mừng rỡ, định chạy vội ra. Nhưng cô chợt nhớ lại lời đe dọa trước đây của Tống Thành: “Không được nhắc đến tên thằng đàn ông khác” thì đành dừng bước.

Trước cổng nhà Tống Thành có gắn camera theo dõi. Chắc chắn Hoàng Kiên đã chọn vị trí khuất tầm nhìn để đậu xe. Nhưng nếu cô từ trong nhà đi ra, chắc chắn hắn sẽ biết có sự bất thường. Lúc trước vừa hạ quyết tâm phải tìm cách lấy lòng hẳn, làm hẳn lơ là cảnh giác để nới lỏng lệnh cấm cho cô gặp con. Nếu bây giờ để hản phát hiện cô lén lút gặp Hoàng Kiên thì ngày tự do coi như vĩnh viễn không bao giờ có nữa.

Viễn cảnh u ám khiến An Nhiên đang hướng ra ngoài đành ngậm ngùi quay người trở vào. Hoàng Kiên thấy cô quay người, không hiểu vì sao lại như vậy, anh vội vã mở cửa, định nhảy xuống.

“An Nhiên!”

Hoàng Kiên gọi lớn. Lâm Tuyên ở bên cạnh đang hết hồn túm lấy sếp mình, nhất định không để anh lao ra ngoài. Việc đưa Hoàng Kiên tới đây đã quá mạo hiểm, nếu bị lộ ra, không chỉ Hoàng Kiên mà cả Lâm Tuyên cũng gặp rắc rối lớn. Lại còn các anh em trong đội canh gác, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh, để lọt lưới Hoàng Kiên thì tất cả bọn họ đều bị kỉ luật.

“An Nhiên!” Hoàng Kiên vẫn cố chấp gọi to. “Là anh đây! An Nhiên!”

“Sếp ơi, be bé cái miệng lại” Lâm Tuyên hận không thể bịt miệng sếp nhà mình lại.

“Người ta chạy vào trong rồi, là cố tình không muốn gặp anh đấy”

Tại sao? Rõ ràng cô đã nhìn thấy anh. Tại sao lại bỏ đi? Phải chăng cô giận anh ngày đó đã để cô ở lại cùng những kẻ kia? Hoàng Kiên nhìn đến khi bóng An Nhiên khuất hẳn sau những hàng thủy tùng cao vút. Anh ân hận tự trách mình mãi không nguôi.

*Sếp ơi, người ta muốn ở lại làm dâu nhà giàu rồi. Anh đừng gọi nữa, người ta không ra đâu. Lỡ ai đó nghe thấy thì nguy to”

Vừa đúng lúc có một chiếc xe từ xa đi tới. Lâm Tuyên vội vàng kéo chiếc mũ của Hoàng Kiên sụp xuống, che kín khuôn mặt đang bàng hoàng xen lẫn bất lực của anh.

“Về thôi anh, thời gian sắp hết rồi.”

Nghe lời Lâm Tuyên khuyên nhủ, Hoàng Kiên đành gật đầu, để mặc cho trợ lý của mình khởi động xe đi mất.

Anh nhất định sẽ quay trở lại. Anh nhất định phải đưa An Nhiên rời khỏi đây.

Xe của Hoàng Kiên vừa đi khỏi thì Tống Thành về tới nơi. Hắn ngồi ở ghế sau, thoáng thấy chiếc xe bán tải đi ngược chiều từ trong khu biệt thự ra thì liếc mắt nhìn theo. Đây không phải cảnh tượng thường thấy ở khu này, hay nói đúng hơn, chiếc xe kia xuất hiện vào giờ này thì quá đáng ngờ.

Trong lòng hẳn như có một cái gai đâm chọc khó chịu. Vì vậy, ngay khi vừa xuống xe, Tống Thành đã đi thẳng đến phòng bảo vệ, yêu cầu kiểm tra camera trước cổng.


An Nhiên vừa kịp thay bộ quần áo thì nghe thấy tiếng xe của Tống Thành. Cô thót tim, nghĩ nếu như lúc đó cô chạy ra gặp Hoàng Kiên, thì cả hai chắc chỉ kịp nói dăm ba câu là đúng lúc Tống Thành về. Lúc đó thì hậu quả khôn lường.

Cô vội vã chạy xuống nhà đón hắn, thuận tiện nghe ngóng tình hình. Hẳn là Hoàng Kiên đã kịp rời đi trước khi Tống Thành về.

Hoặc chí ít anh cũng không để lộ tung tích cho hẳn phát hiện.

“Tống Thành đâu?” An Nhiên chưng hửng, bên ngoài chỉ có mỗi Ân Lãm đang chuẩn bị quay xe Thấy An Nhiên đi ra, anh bèn khoát tay, chỉ về về phòng bảo vệ: “Anh Thành đi kiểm tra camera thì phải. Hôm nay tôi có việc phải về sớm. Tạm biệt nhé, cô An Nhiên.”

Tai An Nhiên ù đi. Lồng ngực cô náo loạn những tiếng bịch bịch loạn xạ. Vì sao hắn phải đi kiểm tra camera ngay khi vừa về đến nhà? Chẳng lẽ hẳn đã nhìn thấy Hoàng Kiên ở bên ngoài? Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lúc An Nhiên sốt ruột đi đi lại lại, Tống Thành đã hoàn tất việc kiểm chứng trực giác của bản thân.

Hắn đi thẳng đến sảnh chính, nhìn thấy An Nhiên đang trưng ra một bộ dạng nôn nóng khó kiềm chế, khóe miệng hẳn nhếch lên. Lo lắng đến vậy ư?

*A… anh đã về..”, cô lúng túng nhìn sắc mặt hẳn đoán mò nhưng hẳn kín như bưng, không để lộ cho cô một tia manh mối nào.

Tống Thành nhìn cô, xem xét từ trên xuống, cảm thấy sức khỏe không có gì đáng ngại. Hẳn cất giọng trầm tĩnh: “Em nấu cơm đị”

An Nhiên không nghĩ hẳn lại nói vậy, cô lúng túng: “Nấu… gì?”

Tống Thành đi ngang qua người cô, cố ý ôm lấy vòng eo gầy. Hẳn cản nhẹ vành tai đang đỏ ửng của cô “Gì cũng được. Anh đói rễ Hắn bị gì vậy? An Nhiên hốt hoảng ôm ai lùi lại một bước. Tống Thành thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt. Hắn nhếch môi cười, đi thẳng về phòng riêng.

An Nhiên không tài nào đọc được suy nghĩ của hẳn. Rốt cuộc hẳn kiểm tra camera làm gì? Hản đã thấy cái gì? Cô đau đầu nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành đi vào bếp nấu cơm.

Thực ra cơm chiều đã được bà Hai chuẩn bị xong xuôi. Nhưng Tống Thành đã yêu cầu An Nhiên nấu, cô chẳng dám làm khác. Trên bàn có sẵn bát canh rau cải xanh nấu gừng, ngẫm nghĩ một hồi, cô mang mì gói ra nấu cùng với canh. Sau đó lại cho thêm mấy quả trứng gà trần. Thịt đã có một đĩa do bà Hai làm sẵn, thế là đủ rồi. Tống Thành có biến thành lợn cũng không ăn hết được chừng ấy thức ăn đâu.

Cô vừa bắc nồi mì ra khỏi bếp thì Tống Thành đã đi xuống . Trên người hẳn phảng phất mùi xà phòng sạch sẽ. Hẳn ngồi vào bàn, nhìn qua một lượt đồ ăn phong phú, cuối cùng chìa bát về phía cô, ý nói cô mau lấy mì tôm cho hẳn. An Nhiên cầm cái bát, không nén được tò mò: “Anh không ăn cơm trước sao?”

Tống Thành nhận lại bát của mình, cúi đầu ăn, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Không cần. Chán cơm thèm… mì. Giống ai đó thôi”

Một ngụm nước mì vừa húp vào, An Nhiên lập tức bị sặc, ho khù khụ. Tống Thành liền đưa cho cô một tờ giấy ăn, sau đó lại đi rót cho cô một cốc nước lọc. An Nhiên vuốt ngực liên tục, cảm thấy mình đúng là chưa khảo đã xưng rồi.

Cô lau sạch miệng, uống nước xong thì ngượng ngùng nói: “Để anh chê cười rồi”

Tống Thành không để ý đến lời khách sao đó. Hản về chỗ ngồi, tiếp tục ăn hết bát mì của mình, sau đó lại tự lấy thêm một bát nữa, ăn say sưa như thể đó là một món đặc sản hiếm có.

Thấy An Nhiên vẫn chỉ ăn mì không, hẳn liền gắp cho cô một ít thịt trong đĩa. An Nhiên ngẩng lên nhìn hắn, nhưng hắn thì không nhìn lại cô, chỉ nói: “Ăn nhiều vào.”


Suốt bữa ăn, An Nhiên vẫn lo nơm nớp, chẳng dám nói thêm câu gì. Cô thực sự chỉ muốn hỏi Tống Thành rốt cuộc hắn có nhìn thấy Hoàng Kiên hay không.

Nhưng Tống Thành không nói, cô cũng không có gan hỏi. Tống Thành ăn đã xong, An Nhiên mới hết có nửa bát. Hắn gõ trán cô một cái khe khẽ: “Chuyên tâm”

Cô không đau, nhưng cảm thấy mình bị đối xử trẻ con vậy, liền bĩu mỗi vặn lại: “Chuyên tâm làm gì?”

Không nghĩ phản ứng của An Nhiên lại như trẻ con giận dỗi như vậy, Tống Thành bật cười: “Làm gì cũng phải chuyên tâm” Đột nhiên, hản lại nổi lên ý xấu, liền nhổm dậy, vươn người về phía cô. “Ví dụ như làm tình chẳng hạn”

Lời vừa dứt, hẳn đã hạ môi xuống ngấu nghiến lấy đối phương. An Nhiên bị bất ngờ, đến lúc sực nhớ ra phải tránh thì không kịp nữa rồi. Tống Thành ồ ạt tấn công liên tục, không cho cô một đường thoái lui. Bằng một cách thần kì nào đó, hắn đã lôi được cô rời khỏi ghế và ngồi lên đùi hắn.

An Nhiên cựa mình nhưng không tránh nổi sự xâm chiếm của Tống Thành giống như một con mãnh thú say mồi, không chỉ môi lưỡi mà hai bàn tay cũng ra sức hoạt động, không cần biết cả hai đang ngồi trong phòng ăn – nơi mà bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua.

Đôi bàn tay cứng rắn, thô ráp của Tống Thành lật váy An Nhiên lên, mò mẫm vào sâu hơn. Hắn chạm tới nơi riêng tư thầm kín nhất, xoa nản cho đến khi cảm thấy mấy đầu ngón tay của mình đã trơn ướt. An Nhiên quãy đạp liên hồi nhưng vô ích. Hắn khóa cứng cô lại trong vòng ôm siết chặt của mình.

Mau trốn!

Tất cả các giác quan của An Nhiên bật chế độ cảnh giác. Tống Thành không đùa.

Hắn thực sự có ý muốn cô ngay lúc này.

Ngay tại đây. Không cần biết cô ra sao.

Đôi môi của Tống Thành ngày một nóng hơn, chà xát trên môi cô đến đau nhức. An Nhiên vô cùng sợ hãi trước một Tống Thành đậm mùi bản năng đàn ông. Cô muốn co mình lại, trốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn.

Nhất định phải trốn khỏi đây.






Bình Luận (0)
Comment