Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 202

Chương 202

Nhưng mà, phải nói rằng, làn da cùng cơ thể này thực sự rất tốt, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rắn chắc, khỏe khoắn và mạnh.

Cô khẽ liếm môi, như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay chạm vào lưng anh.

Nó không cứng như trong tưởng tượng của cô, sờ vào rất thích, mịn màng và đàn hồi.

Cô ấy cảm thấy hơi nghiện.

“Sờ có tốt không?” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Bị giật mình đến sửng sốt, Tô Tú Song nhanh chóng thu tay lại như bị điện giật, ngẩng đầu lên, đối mặt với vẻ mặt lười biếng của người đàn ông, cô sợ hãi hét lên.

Không phải là một giấc mơ, là có thật!

Nhưng tại sao cô lại nằm chung giường với Hoắc Dung Thành?

Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, dời tầm mắt xuống dưới, bên trên cô còn không có mặc áo lót, lấy tốc độc có thể thấy bằng mắt thường, hai má nhanh chóng đỏ hồng như màu gan lợn.

Xinh đẹp ướt át, có vẻ như đang nhỏ máu.

Không nói một lời, cũng không dám nói chuyện, cô kéo quần áo qua, lại kéo chăn bông, đem chính mình quây ở bên trong mặc lại quần áo.

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành mím chặt, cũng không nói gì, một tay chống mặt, nhìn người phụ nữ trước mặt đang sột soạt mặc quần áo, vặn vẹo trong chăn bông như một con sâu róm.

“Ôm, hôn, sờ rồi ngủ, tất cả đều đã làm, bây giờ còn giả bộ rụt rè, không nghĩ đã muộn rồi sao?”

Anh nhướng mày, mắt nhập nhèm nhìn quả bóng căng phồng trong chăn bông với vẻ khinh thường.

Phi, miệng chó không mọc được ngà voil Trên mặt Tô Tú Song càng đỏ hơn, cả người nóng bừng.

Nhìn hàng cúc áo mà nước mắt lưng tròng, cô cũng không lo được nhiều như vậy, liền quấn chặt áo lại.

Sau đó, cô ra khỏi chăn, nhảy xuống giường.

Ai ngờ được hai chân mềm nhũn, thật sự ngã quỳ trên mặt đất.

Đầu gối tê rân và đau đớn, Tô Tú Song mặc kệ, lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.

Không để ý, ‘rầm–” một tiếng, trán cô lại đập vào khung cửa, đau đớn rên rỉ bước ra khỏi phòng.

Uể oải nhìn người phụ nữ đang làm trò cười này hoảng sợ biến mất khỏi tầm mắt, đôi môi mỏng lạnh lùng của Hoắc Dung Thành cong lên.

Anh còn chưa ngủ đủ, ngũ quan bao phủ một màu u ám, thu lại ánh mắt lạnh lùng, nằm trở lại trên giường chuẩn bị ngủ tiếp.

Cánh cửa lại bị đẩy ra, Tô Tú Song lại quay lại.

“Hình như đây là phòng của tôi, người nên ra ngoài là anh, không phải TÔI.

Cô nghiến răng nghiến lợi, nhìn người đàn ông nằm trên giường.

Đứng dậy, vẻ mặt của Hoắc Dung Thành lạnh lùng, “Mặc quần vào rồi giả bộ mất trí nhớ hả?”

Vừa nói xong, đôi chân dài miên man của anh bước xuống giường, cứ như vậy với thân trên trần trụi, từng bước đến gần cô.

Tô Tú Song cắn chặt môi, buộc phải lùi lại cho đến khi lưng áp vào tường không còn đường lui.

“Nếu không nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ bước ra khỏi căn phòng này một bước.” Anh khoanh tay trước ngực, đôi mắt thâm thúy, nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nghiêm nghị.

Tô Tú Song mím môi, nuốt nước bọt, gõ cái đầu đang đau đớn.

Có lẽ sau một trận âm ï, gân như đã tỉnh rượu, trong đầu lại hiện ra những chuyện vớ vẩn từ đêm qua.

Bình Luận (0)
Comment