Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 373

Chương 373

“Đừng mà, chúng ta đã rất lâu không gặp rồi, đi chơi chút đi, tìm chút vui vẻ.”

“ Đến lúc đó tính tiếp “

Anh ta trả lời qua loa lấy lệ, ngắt điện thoại.

Mộ An Bang cầm tờ báo lên, ngồi xuống sofa, ngẩng đầu? Điện thoại của ai vậy?”

“Mộ Hạo Thiên.”

“Nói gì vậy?”

“Nó nghe nói công ty đầu tư một bộ phim mới, muốn gọi nữ chính quả đoàn phim ra ngoài chơi.” Mộ Tư Đồng thành thật trả lời.

Thời gian này, tâm trạng Mộ An Bang không tốt, trong giờ phút quan trọng này, Mộ Tư Đồng không dám dối gian, chỉ có thể nói thật.

“Ừm: Mộ An Bang gật đầu: “Mấy năm nay chú Ba của con, một bước lên mây, thời gian trước còn được làm đại biểu đi hợp tác với nước Anh, tạo mối quan hệ tốt với Hạo Hiên cũng rất cần thiết”

“Bố, chú Ba thật sự giỏi vậy sao?”

Mộ Đan Nhan hỏi.

“Đúng, trên con đường chính trị, vị trí của chú ấy rất cao, tất cả công việc đều có tính bảo mật, mấy năm nay, chú ấy không phải là không muốn về nhà, mà là thân phận và tính chất công việc đặc thù, không thể rời khỏi, cho dù là thăm người nhà, cũng phải có quy trình”

Mộ An Bang khẽ uống một ngụm trà, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Mộ Tư Đồng, trầm giọng cảnh cáo.” Chơi đùa với phụ nữ cũng được, đừng để lại hậu quả gì cho ta là được, phụ nữ đầy rãy ra đó, đừng chơi đùa quá đà, còn chất cấm với bài bạc nữa đừng có đụng vào, biết chưa?”

“Vâng ạ”

Nhà họ Hoắc.

Bởi vì buổi chiều đoàn phim mới làm việc, cho nên, Tô Tú Song ngủ một mạch đến khi tự tỉnh dậy, thoải mái biết bao.

Sau khi ăn sáng xong, cô liền đến khu vườn phía sau.

Hoắc Lăng Tùng đúng lúc cũng ở vườn hoa, anh ấy cầm giỏ hoa, đang cắt hoa, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô: “Dậy rồi à”

“Bác sĩ Tùng cắt hoa làm gì vậy?”

Tô Tú Song vừa nghỉ hoặc vừa tò mò.

“Một bệnh nhân nữ mắc bệnh nặng, cô ấy rất thích hoa, tôi định ngắt một ít hoa đến bệnh viện tặng cho cô ấy”

Hoắc Lăng Tùng mỉm cười, giọng nói dịu dàng.

Ánh nắng buổi trưa trải trên người anh, phảng phất giống như được mạ thêm một vầng sáng, giống như thiên sứ vậy.

“Làm bệnh nhân của bác sĩ Tùng, đúng là hạnh phúc ghê!”

“Tôi thà rằng trên thế giới này không có bệnh nhân nào hết”

“Sinh lão bệnh tử, là quy luật của đời người, ai cũng không thể trốn tránh, không thể chạy thoát”

Hoắc Lăng Tùng mỉm cười.” Không nhắc đến những chuyện không vui này nữa, quan hệ giữa chị và anh hai bây giờ thế nào rồi?”

“Ừm… là như thế” Tô Tú Song cúi thấp đầu, trả lời qua loa lấy lệ, gương mặt đỏ lên: “Aiya, rau tôi trông mọc lên rồi.”

Bình Luận (0)
Comment