Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 104

Sau khi đẩy Lăng Duy Khiết vào phòng bệnh, Hạ Dụng kéo Thẩm Hạo Trự đi ra.

"Hạ Dụng, anh làm cái gì vậy! Anh thừa biết Khanh Khanh cãi nhau với tay họ Lăng, giờ anh còn định để anh ta ở cùng với Khanh Khanh à." Thẩm Hạo Trự bực bội hất tay Hạ Dụng ra.

"Hạo Trự, anh đừng tức giận như vậy. Chuyện mà Khanh Khanh giao cho đâu phải chỉ truyền lời là được. Tôi phải đi nói chuyện với bác sĩ một chuyến, có phải không?" Hạ Dụng không hề e ngại, vẫn tỏ ra nhiệt tình trước một Thẩm Hạo Trự đầy lạnh lùng như thế.

"Xin anh, đừng có gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta đâu có quen biết đến mức ấy." Thẩm Hạo Trự ngẩng cao đầu, hừ một tiếng rồi nói: "Đi đi, nhanh đi làm chuyện cần làm đi. Bất kể thế nào anh cũng không được để tay họ Lăng kia biết. Đây là sự trừng phạt dành cho anh ta."

"Ha ha, Thẩm Hạo Trự, xem ra anh ghét Duy Khiết ghê phết nhỉ. Thật ra cậu ấy không tệ đến vậy. Với đàn ông mà nói, cậu ta là một đối tác rất tốt, một người bạn đáng để dựa vào." Hạ Dụng gãi gãi đầu, nói với vẻ lúng túng.

"Đó là vì các người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với nhau. Nếu em gái của anh bị người ta lừa gạt, liệu anh có nghĩ như thế không?" Thẩm Hạo Trự nghiêng đầu trừng Hạ Dụng một cái.

"Tôi cũng hiểu điều này mà. Thực ra tôi cũng biết đôi chút về chuyện năm đó, thật sự không thể trách mỗi mình Duy Khiết được. Với cả trong lúc như thế, dù Duy Khiết từ chối thì cũng sẽ có người khác, có lẽ tên đó còn..."

Sắc mặt Thẩm Hạo Trự chợt thay đổi. Chuyện của năm đó anh cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nên anh tức giận nói: "Thôi, không nói tới chuyện quá khứ nữa. Bây giờ chúng ta giải quyết rắc rối trước mắt đi."

"Nếu để Duy Khiết biết tới sự tồn tại của Lâm Lâm và Duệ Duệ, có lẽ cuộc hôn nhân của họ vẫn còn đường cứu vãn." Hạ Dụng vừa đi vừa nói.

Thẩm Hạo Trự quay người lại, giơ một tay xốc cổ áo Hạ Dụng lên, nghiêm túc cảnh cáo: "Hạ Dụng, nếu anh dám nói cho Lăng Duy Khiết thì sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa."

"Ha ha, tôi là người biết giữ chữ tín mà, đương nhiên là sẽ không nói rồi." Hạ Dụng cười ngượng ngùng. Đương nhiên là anh ta sẽ không nói thẳng, nhưng chưa chắc sẽ không ám chỉ đâu.

Trong phòng bệnh, Lăng Duy Khiết dịu dàng đứng trước giường.

"Bà xã à, xin lỗi, là đêm qua anh không đúng. Anh không nên uống nhiều rượu như vậy, càng không nên nói mấy lời khốn kiếp đó."

Khanh Khanh cứ tưởng rằng Lăng Duy Khiết sẽ chất vấn cô là đêm qua đã đi đâu, không ngờ anh lại dịu dàng xin lỗi thế này. Nhưng càng như vậy lòng cô lại càng đau khổ, nghĩ tới chuyện phải chia tay khiến lồng ngực đau thắt từng cơn.

Cô muốn nói lời chia tay, nhưng lời ấy cứ tắc nghẹn nơi cuống họng, không tài nào thốt ra thành lời.

"Bà xã, em tha thứ cho anh nhé?" Khanh Khanh quay đầu sang bên trái, Lăng Duy Khiết lập tức chạy sang bên trái, cô quay đầu sang bên phải, Lăng Duy Khiết lại chạy sang bên phải, không hề tức giận gì cả, mà nụ cười vẫn thường trực trên môi anh.

Khanh Khanh thật sự rất muốn nói với bản thân rằng người đàn ông tối hôm qua không phải Lăng Duy Khiết, người ở trước mặt mình mới phải, nhưng dưới gầm trời này, có nhiều chuyện luôn khác xa những gì người ta hy vọng rất nhiều.

Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh vẫn còn bực chuyện La Tiêu Phụng, nên anh cúi người xuống ôm lấy mặt cô, cam kết: "Bà xã à, cùng lắm là thế này, ở trước hôn lễ, anh sẽ không kết hôn với La Tiêu Phụng, chỉ xuất hiện trong buổi lễ mà thôi, như vậy có được không?"

Nếu anh không nói những lời này mà tiếp tục tỉ tê mấy câu bùi tai, có lẽ Khanh Khanh còn mềm lòng. Nhưng lúc này đây khi nghe anh ngu ngốc tới mức nhắc đến La Tiêu Phụng, cô phẫn nộ tới mức bất chấp việc người còn chưa khỏe mà thẳng tay đẩy anh ra, rồi nói với giọng yếu ớt đầy đau đớn: "Lăng Duy Khiết, anh đã bảo rằng chờ khi con được sinh ra là tôi có thể rời đi mà. Giờ con đã mất, chuyện giữa chúng ta cũng kết thúc rồi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

"Cái gì? Con mất rồi? Không thể nào, rốt cuộc tối qua anh đã làm cái gì vậy? Tại sao con lại mất được?" Nghe vậy, Lăng Duy Khiết gào lên đầy sợ hãi.

"Điều này nói rõ duyên của chúng ta đã hết. Anh mau đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Nói xong, Khanh Khanh nhắm mắt lại, không thèm nhìn Lăng Duy Khiết nữa. Cô sợ mình sẽ mềm lòng rồi lại không hạ quyết tâm được.

"Không thể nào, anh không tin." Lăng Duy Khiết tỉnh táo buông Khanh Khanh ra, đứng dậy đi tìm Hạ Dụng. Anh không tin rằng con đã không còn, anh không tin. Rốt cuộc hôm qua anh đã làm cái gì? Làm sao có thể khiến Khanh Khanh sẩy thai cho được? Không, không thể nào.

Khi Lăng Duy Khiết tìm được Hạ Dụng, anh ta và Thẩm Hạo Trự vừa mới hoàn thành chuyện Khanh Khanh nhờ vả.

"Duy Khiết, chỗ này là bệnh viện, cậu có thể đi... A..." Thấy Lăng Duy Khiết chạy tới chỗ mình, Hạ Dụng cười trêu ghẹo. Nhưng anh ta còn chưa nói dứt lời, Lăng Duy Khiết đã chạy tới túm lấy cổ áo anh ta.

"Hạ Dụng, Khanh Khanh bị sao vậy? Cô ấy bị sao vậy? Con của tôi đâu rồi? Con đâu?"

Nhìn Lăng Duy Khiết điên cuồng túm áo Hạ Dụng, Thẩm Hạo Trự cảm thấy sung sướng trong lòng, nhưng không hiểu vì sao mà anh ta lại thấy thương hại Lăng Duy Khiết.

"Tôi xin lỗi, Duy Khiết, tôi thực sự xin lỗi. Các bác sĩ chúng tôi đã, đã cố hết sức rồi." Nhìn dáng vẻ của Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng thực sự không đành lòng, nhưng Thẩm Hạo Trự đang đứng ngay bên cạnh, vả lại anh ta còn đang dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

"Không được, các cậu nhất định phải cứu lấy con của tôi. Không phải cậu đã bảo rằng các bác sĩ của bệnh viện Dương Quang này đều là những người giỏi nhất à? Vì sao? Vì sao lại thành như thế này chứ?" Chỉ nghĩ tới việc con đã không còn và Khanh Khanh thì đòi ly hôn, Lăng Duy Khiết thật sự không nghĩ được điều gì hết.

"Duy Khiết, cậu bình tĩnh, bình tĩnh một chút nào..." Hạ Dụng vừa xấu hổ khuyên Lăng Duy Khiết, vừa nói với Thẩm Hạo Trự: "Hạo Trự, giúp tôi với."

Nơi này tuy không phải phòng bệnh, nhưng Lăng Duy Khiết nói to như vậy cũng rất xấu hổ.

"Không có chẳng phải tốt sao, như vậy ly hôn rồi thì sau này chẳng có gì phải lo nữa." Sau khi giúp Hạ Dụng đưa Lăng Duy Khiết vào trong phòng làm việc của bác sĩ, Thẩm Hạo Trự lạnh lùng mỉa mai.

Từ lúc nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người kia của Lăng Duy Khiết, các bác sĩ đã lấy cớ rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba con người ưu tú của giới kinh doanh.

"Anh nằm mơ đi, tôi chắc chắn sẽ không ly hôn. Thẩm Hạo Trự, đời này Khanh Khanh chỉ có thể làm vợ tôi. Hạ Dụng, cậu bắt buộc phải bảo bác sĩ cứu con của tôi và Khanh Khanh, bắt buộc phải như vậy..." Gào lên với Thẩm Hạo Trự xong, Lăng Duy Khiết lại quay sang Hạ Dụng và nói với ngữ khí ra lệnh.

"Điều này... Duy Khiết, thai nhi không giống những đứa trẻ đã sinh, không còn chính là không còn nữa. Hiện giờ điều quan trọng nhất là chăm sóc cho Khanh Khanh khỏe mạnh. Sau này hai người vẫn có con tiếp mà, đúng không?" Nói ra thì có lỗi với Khanh Khanh, mà không nói thì không đành lòng, nên Hạ Dụng đành phải thông qua lời nói ám chỉ Lăng Duy Khiết.

"Tôi chỉ cần đứa bé này! Chỉ cần đứa bé này thôi! Hạ Dụng, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Khanh Khanh lại như vậy? Tại sao chứ?" Thân thể Lăng Duy Khiết đang run rẩy, đôi tay cũng run run, anh không nhớ rõ tối hôm qua mình có làm gì gây tổn thương cho Khanh Khanh không.

"Anh đừng có lấy cớ nữa Lăng Duy Khiết, chẳng lẽ anh đã quên hết những gì anh làm tối hôm qua rồi sao?" Thẩm Hạo Trự nắm chặt bàn tay lại.

"Tôi chỉ nhớ là tối hôm qua... tối hôm qua chúng tôi cãi nhau..." Lăng Duy Khiết cố gắng nhớ lại, nhưng anh nhớ rõ rằng ngoài chuyện cãi nhau ra thì không còn chuyện gì khác, sau đó Khanh Khanh bỏ đi, rồi anh đi tìm. Chuyện này Thẩm Hạo Trự cũng biết, vậy sao Khanh Khanh lại trở nên như thế này chứ?

"Cãi nhau, chẳng nhẽ anh chỉ nhớ mỗi chuyện cãi nhau. Tôi đang muốn hỏi anh đây, tối hôm qua anh đã làm gì Khanh Khanh?" Thẩm Hạo Trự dứ dứ nắm đấm tới trước mặt Lăng Duy Khiết, giận dữ hỏi.

"Tôi dám khẳng định là không hề làm gì cả, chỉ khắc khẩu vài câu, sau đó Khanh Khanh bỏ đi." Lăng Duy Khiết hơi chột dạ. Tối hôm qua tuy anh không làm gì, nhưng với người đang mang thai thì quả thực cũng coi như làm cô bị thương rồi.

"Được rồi, hai người đừng cãi cọ nữa. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, đứng đây cãi nhau có làm được gì không? Đi trông Khanh Khanh đi, những lúc như thế này phụ nữ thường yếu ớt nhất. Tôi còn bận việc, tôi đi trước đây." Hạ Dụng biết mình phải chịu trách nhiệm rất lớn, sợ rằng mình ở đây sẽ thành tuy có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, nên anh quyết định rời đi.

Huống hồ tối hôm qua anh ta đã hứa là sẽ đi chơi với hai đứa trẻ, không thể nuốt lời. Thôi chỗ này giao cho Duy Khiết đi, phụ nữ dễ dỗ lắm, chỉ cần Duy Khiết nói lời ngon ngọt là hoàn toàn có thể thuyết phục được Khanh Khanh.

"Tôi tin là Khanh Khanh sẽ không hy vọng nhìn thấy anh ta, nên để tôi đi thôi... Hạ Dụng, anh làm cái gì vậy?" Thẩm Hạo Trự vừa sải bước đã bị Hạ Dụng kéo lại.

"Hạo Trự, bây giờ đang ban ngày ban mặt nên không cần bóng đèn đâu. Tối qua anh đã không ngủ một đêm rồi, chúng ta đi ăn sáng xong về nghỉ ngơi đi." Hạ Dụng có chết cũng không chịu buông tay, cứ thế kéo Thẩm Hạo Trự ra ngoài.

"Hạ Dụng, anh có ý gì? Cho dù anh có muốn làm ông tơ thì cũng không phải làm như vậy nhé, chẳng lẽ tôi tạm biệt em mình trước khi đi cũng không được à?" Bị anh ta kéo ra ngoài, Thẩm Hạo Trự nghiến răng nói.

"Tôi nói thật đấy, lúc này Khanh Khanh rất yếu ớt nên cần được nghỉ ngơi. Tuy đã giữ được đứa bé, nhưng trong ba tháng tới vẫn có khả năng sảy thai bất cứ lúc nào. Đặc biệt là cảm xúc không được quá kích động." Hạ Dụng mở cửa xe, rồi đẩy Thẩm Hạo Trự vào trong.

"Vậy anh còn để Lăng Duy Khiết đi trông Khanh Khanh, chẳng phải anh định để Khanh Khanh tức chết à?"

"Chưa chắc nhé. Ai có thể nói rõ được chuyện giữa vợ chồng bọn họ. Đi thôi, chúng ta đi chơi với hai đứa bé nào." Hạ Dụng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ trong bụng: "Duy Khiết, tôi chỉ giúp cậu được đến thế này thôi, mong là cậu có thể nắm bắt được cơ hội này."

Tuy Hạ Dụng có ý tốt, nhưng Lăng Duy Khiết thực sự khá là ngốc nghếch. Biết rõ Khanh Khanh đang giả vờ ngủ nhưng anh lại chẳng dám làm gì, chỉ ngồi im một bên. Cứ thế cho đến giữa trưa, Đoan Minh Dũng gọi điện tới.

"Duy Khiết, công ty có việc gấp, anh có thể tới đây một chuyến được không?" Giọng của Đoan Minh Dũng ở đầu bên kia nghe có vẻ không bình thường chút nào.

"Đoan Minh, không phải tôi đã nói rằng lúc tôi không ở công ty, cậu có toàn quyền xử lý bất cứ chuyện gì à?"

"Duy Khiết ạ, chuyện này em không xử lý được, bắt buộc phải do anh tự mình quyết định thôi." Trong điện thoại, Đoan Minh Dũng có vẻ như sắp khóc tới nơi.

"Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay đây." Lăng Duy Khiết sa sầm mặt mày, anh cúp điện thoại. Đoan Minh Dũng trước giờ đều có thể tự mình cáng đáng công việc, nếu cậu ta đã nói như vậy chắc chắn là có chuyện rất quan trọng, xem ra anh không thể không về công ty một chuyến. Nhưng khi thấy Khanh Khanh vẫn còn như đang tức giận, anh chỉ có thể khẽ nói bên tai cô: "Bà xã, công ty có việc, anh về trước một chuyến nhé. Tối nay anh sẽ tới với em. Trưa nay em muốn ăn gì, để anh sai người mang cho?"

"Không cần, anh đi đi, bệnh viện có nhà ăn rồi." Lúc này Khanh Khanh mới đáp lại Lăng Duy Khiết một câu.

"Ừ, vậy anh về trước, tối anh sẽ quay lại. Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ gọi điện cho anh nhé." Nói xong, Lăng Duy Khiết đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng không nỡ rồi bước đi.

Lúc tới bãi đỗ xe, Lăng Duy Khiết càng nghĩ càng thấy không đúng. Các phương án và kế hoạch hợp tác của công ty đều đã được thông qua, mà người phụ trách phía châu Âu cũng vừa được đưa về, hẳn là không có chuyện gì mới đúng.

Anh lại gọi điện về, thế mới biết ra là La Tiêu Phụng lại sử dụng thân phận vợ tổng giám đốc tới công ty.
Bình Luận (0)
Comment