Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 107

Lăng Duy Khiết giận dỗi bỏ đi. Thẩm Khanh Khanh nhất thời như khí cầu bị xì hơi, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có. Ngày mai… Ngày mai anh ấy sẽ thật sự đi đăng ký với La Tiêu Phụng sao?

Sáng sớm hôm sau, Lăng Duy Khiết còn chưa rời giường thì điện thoại đã reo lên. Vừa thấy là La Tiêu Phụng, anh đã biết hôm nay tâm trạng của mình sẽ rất tệ hại.

Lúc La Tiêu Phụng gọi điện thoại tới là sáu giờ đúng. Sau khi cúp điện thoại, Lăng Duy Khiết lại vùi đầu ngủ say. Nhưng đến bảy giờ, La Tiêu Phụng lại tới nhà anh, hơn nữa gõ cửa như đòi mạng.

“Mới sáng sớm, cô nghĩ cho cảm nhận của người khác với được không?” Lăng Duy Khiết mở cửa, sắc mặt đen sì nói.

“Duy Khiết, anh quên rồi à? Không phải hôm qua chúng ta đã nói là hôm nay đi đăng ký sao?” La Tiêu Phụng nhìn Lăng Duy Khiết cởi trần nửa người trên, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Tuy rằng nói là sắp kết hôn, nhưng họ lại không có bất cứ hành động thân thiết nào cả, ngay cả hôn môi cũng không.

“Bây giờ mới bảy giờ, hẳn là đến chín giờ họ mới làm việc. Đi bây giờ chắc còn hơi sớm.” Lăng Duy Khiết cố ý ngáp một cái, nói với vẻ ngái ngủ.

“Nói cũng đúng. Vậy… Vậy thì chúng ta ngủ thêm một giờ đi.” La Tiêu Phụng nói rồi kề sát Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết theo phản xạ đẩy cô ta ra.

La Tiêu Phụng ngạc nhiên nhìn Lăng Duy Khiết, một lát sau mới tội nghiệp nói: “Duy Khiết, chúng mình… Chúng mình giờ cũng coi là vợ chồng chưa cưới đúng không? Nhưng… Nhưng chúng mình thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau. Anh… Nếu anh không có cảm giác gì với em thì mình khỏi cần kết hôn vậy.”

Trong lòng Lăng Duy Khiết rất chán ghét, nhưng La Tiêu Phụng nói cũng có lý. Bình thường mà nói, người sắp kết hôn đừng nói là nắm tay, hôn môi, e rằng còn ngủ với nhau luôn rồi ấy chứ. Chẳng qua anh chỉ muốn báo thù mà thôi, đương nhiên là không muốn tiếp xúc thân thể với cô ta. Huống chi trong lòng anh, vợ anh chỉ có mình Khanh Khanh mà thôi.

“Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt đâu. Cô ngồi một lát đi, bây giờ đi ăn bữa sáng, sau đó đến cục dân chính, chắc là cũng vừa đến giờ.” Lăng Duy Khiết vừa nghe, lập tức đoán được nguyên nhân.

Chắc chắn hôm qua Khanh Khanh đã nói gì đó với cô ta, nếu không sao hôm nay cô ta sẽ nói không muốn kết hôn.

“Duy Khiết, còn có hai giờ, không cần vội đâu. Huống chi… Em… Chúng mình đều là vợ chồng chưa cưới rồi, em… Em không ngại đâu.” La Tiêu Phụng e thẹn nói.

Đây vừa là thử Lăng Duy Khiết, đồng thời cũng là khát vọng sâu trong lòng. Trước kia cô ta không dám nói rõ ràng như thế, sợ Lăng Duy Khiết sẽ chán ghét. Nhưng bây giờ sắp đăng ký rồi, chắc sẽ không có biến cố gì đâu. Cho nên cô ta mới dần lộ bản tính.

“Đây là sự tôn trọng tối thiểu. Cô ngồi trước đi. Hay là… Cô có biết nấu bữa sáng không?” Lăng Duy Khiết lại đẩy La Tiêu Phụng muốn dính lên người ra.

“Biết chớ. Anh yêu, vậy anh đi rửa mặt đi, em vào nhà bếp.” La Tiêu Phụng nghe vậy, vui sướng nhảy cẫng lên, đồng thời dùng sức hôn chụt lên mặt Lăng Duy Khiết một cái.

Lăng Duy Khiết chỉ cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng về phòng ngủ rồi rửa mặt, rửa mấy lần mới xong.

Lăng Duy Khiết xem đồng hồ, gọi điện thoại cho Đoan Minh. Quả nhiên, thằng nhóc này cũng chưa rời giường giống anh. Lăng Duy Khiết nhắc lại chuyện đã dặn dò hôm qua, thế mới bỏ điện thoại xuống.

Chỉ cần nghĩ tới La Tiêu Phụng đang ở dưới lầu, Lăng Duy Khiết thật sự không có khẩu vị gì hết. Nhưng kế hoạch trả thù đang càng ngày càng gần, nếu bỏ cuộc vào lúc này thì mọi thứ mà anh đã trả giá, thậm chí còn cãi nhau với Khanh Khanh, đều sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.

“Anh yêu, bữa sáng xong rồi, có thể ăn được rồi.” Lăng Duy Khiết còn đang chần chờ trong phòng, La Tiêu Phụng đã lên tới lầu. Từng tiếng ‘Anh yêu’ khiến anh cảm thấy hết sức ghê tởm. Cho dù lúc này có sơn hào hải vị thì anh cũng không nuốt nổi.

“Bữa sáng thịnh soạn thật đấy.” Lăng Duy Khiết nhìn trứng ốp lết và jambong, cộng thêm café hòa tan, mặt hơi cứng ngắc.

Nếu không so sánh với Khanh Khanh thì chắc cũng coi như tạm được. Quan trọng nhất là đối mặt với biểu cảm thèm nhỏ dãi của La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết cảm thấy mình mới là bữa tiệc lớn của cô ta, hơn nữa cô ta có thể bắt đầu ăn bất cứ lúc nào.

Anh lại tự nhủ trong lòng rằng, nhẫn nại, sự nhẫn nại hôm nay là vì cuộc báo thù ngày mai.

“Sắp tới giờ rồi. Chúng ta đi cục dân chính thôi.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ, cố ý nói.

“À! Đã tám giờ rồi à?” La Tiêu Phụng liếc nhìn, giật mình kêu lên.

Từ đây đến đó, nếu không kẹt xe thì còn được. Nhưng nếu kẹt xe, cộng thêm xếp hàng, ước chừng sẽ mệt chết. Hôm nay còn đúng lúc là ngày lễ tình yêu nữa.

“Mau lên, Duy Khiết, chúng ta đi mau thôi.” Vừa nghe thấy sắp trễ giờ, La Tiêu Phụng đâu còn nghĩ tới chuyện làm nũng, đòi hôn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi làm thủ tục để chứng nhận thân phận “bà Lăng” của mình thôi.

Trên đường đi, Lăng Duy Khiết cố ý đi với tốc độ rùa bò, rốt cuộc cũng tới vị trí cách cục dân chính hai trăm mét vào lúc mười giờ. Nhưng nhìn xếp hàng, Lăng Duy Khiết không khỏi kích động. Theo tình hình này thì hoàn toàn không cần phải lo lắng. Ở đây có tận mấy hàng, hơn nữa mỗi hàng đều dài mấy trăm mét. Đừng nói là hôm nay, sợ rằng ngày mai cũng không tới lượt mình. He he, anh nhắc nhở Đoan Minh hoàn toàn là làm điều thừa.

“Tiêu Phụng, hôm nay sợ là không được rồi. Nhiều người như thế.” Lăng Duy Khiết làm bộ lo lắng nói.

Nhưng câu tiếp theo của La Tiêu Phụng trực tiếp đạp Lăng Duy Khiết từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Cô ta nói: “Không sao đâu, hôm qua em đã nhờ người khác xếp hàng hộ rồi. Em gọi điện thoại, hỏi xem người ta đứng ở đâu.”

“Cô tìm người xếp hàng hộ á?” Lăng Duy Khiết rất ngạc nhiên. Anh chỉ nghe nói là mua vé có chợ đen, không ngờ kết hôn cũng có thể thuê người khác xếp hàng hộ. Đúng là sai quá rồi.

“Cô thuê người khác mất bao nhiêu tiền?” Khóe miệng Lăng Duy Khiết co giật. Nhưng không sao, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Lát nữa sẽ có Đoan Minh cứu vớt. Huống chi đông người thế, có chen đến đằng trước được không mới là vấn đề.

“Ba triệu.” La Tiêu Phụng đắc ý nói.

“Ba triệu chỉ để xếp hàng thôi á?” Không phải là Lăng Duy Khiết tiếc tiền. Nếu đăng ký với Khanh Khanh, cho dù có tốn ba mươi triệu, ba trăm triệu, anh cũng sẵn lòng. Nhưng… Lúc này anh chỉ muốn làm thịt đứa hám tiền kia thôi.

Không ngờ La Tiêu Phụng lại nói bằng giọng đắc ý: “Yêu anh triệu năm. Hơn nữa ba triệu là con số may mắn, em chủ động đưa ra đấy.”

“Được rồi, vậy cô mau gọi điện thoại hỏi thử xem hắn ta xếp thứ mấy.” Lăng Duy Khiết đành phải nói.

“Ồn quá, ở đây hoàn toàn không nghe rõ. Duy Khiết, anh chờ em chút, em qua bên kia hỏi.” La Tiêu Phụng lớn tiếng nói với Lăng Duy Khiết.

“Được được, cô đi đi.” Lăng Duy Khiết mong còn không được. Bây giờ một khi cô ta đi chỗ khác, anh liền có hàng ngàn lý do để né tránh. He he, ai bảo hôm nay có nhiều người thế làm chi. Hơn nữa, hôm nay là một cơ hội tốt, có thể tạo ra một cuộc bạo động ở đây.

Thấy La Tiêu Phụng đi xa, Lăng Duy Khiết cũng không rời đi. Anh gọi điện thoại cho Đoan Minh, bảo cẩu ta nửa giờ sau mau chóng gọi điện thoại lại đây. Tình huống ở đây rất khẩn cấp.

Mười mấy phút sau, Lăng Duy Khiết huýt sáo nhìn La Tiêu Phụng đang cố chen vào trong, không sốt ruột chút nào.

Hơn nữa anh đã thấy một người càng có thể giúp đỡ mình, đó chính là phóng viên truyền hình. Chắc là đến để quay cảnh tượng trăm năm khó gặp này. Lát nữa, anh có thể bóc phốt vụ La Tiêu Phụng thuê người xếp hàng để cô ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hai mươi phút sau, cuối cùng La Tiêu Phụng cũng chen tới trước mặt Lăng Duy Khiết.

“Duy Khiết, anh ta xếp ở đằng trước. Mình… Mình đi qua đó đi.” La Tiêu Phụng kéo tay Lăng Duy Khiết chen vào trước.

“Người đẹp, đừng có chen ngang thế. Tụi này xếp hàng từ đêm qua đó nhé.” Hai người chen vào đằng trước, không cần Lăng Duy Khiết xúi bẩy gây chuyện, đã có người đề xuất ý kiến.

“Tôi cũng thuê người xếp hàng từ tối qua rồi.” Có vẻ như La Tiêu Phụng hoàn toàn không ý thức được những lời này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào, còn nói bằng giọng đắc ý.

“Người đẹp, cô làm thế không ổn đâu. Chuyện kết hôn mà cũng nhờ người khác xếp hộ. Anh đẹp trai, cô gái này hoàn toàn không tôn trọng anh tí nào cả, tôi thấy hai người đừng cưới làm gì nữa.” Lúc này người xếp hàng đang rảnh rỗi sinh nông nỗi, bắt đầu trêu chọc La Tiêu Phụng.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết gì hết…” Lăng Duy Khiết nói lời xin lỗi với từng người.

“Anh trai, một câu xin lỗi là có thể chen ngang được à? Chúng tôi đã đứng xếp hàng từ tối qua đấy nhé, chịu rét chịu đói chờ ở đây, dựa vào gì mà các người có thể chen ngang hả…”

“Đúng đấy. Có tiền giỏi lắm à? Đi đằng sau xếp lại đi!”

“Các anh em, đừng để cho họ chen ngang. Có tiền là đại ca hả? Xí, kêu tụi nó cút đi!”

Có người dẫn đầu, đằng sau lập tức hùa theo. Thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

Phóng viên đang phỏng vấn ở cách đó không xa, thấy bên này có náo động, lập tức chạy tới.

“Có tiền giỏi lắm chứ sao, có tiền chính là đại ca đấy. Có bản lãnh thì các người cũng thuê người khác xếp hàng thay đi! Các người có tiền để thuê người khác không?” Dường như La Tiêu Phụng còn chưa phát hiện mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng tới mức nào. Khi camera quay tới đây, cô ta thậm chí còn nói với màn ảnh: “Hôm nay cô đây tiêu ba triệu thuê người khác xếp hàng thay, hơn nữa là lương theo giờ. Lũ nghèo mạt rệp chúng mày thuê nổi không? Không có tiền thì đừng có kết hôn…”

“Đồ phò! Có tiền giỏi lắm! Các anh em, kiên quyết không cho ả đó chen ngang!”

Câu nói đó của cô ta khơi gợi sự phẫn nộ của đám đông, hơn nữa còn là chương trình trực tiếp. Không chỉ có người ở đây nghe thấy, khán giả toàn quốc thậm chí là cả thế giới đều nghe thấy, nhìn thấy.

Lúc camera chuyển tới đây, Lăng Duy Khiết đã sớm cúi người tránh né. La Tiêu Phụng không sợ bị người khác phỉ nhổ, nhưng anh còn phải chú ý hình tượng. Anh biết sự đáng sợ của dư luận. Anh không muốn vì báo thù mà hy sinh cả tập đoàn Lăng Vân. Đó là tâm huyết của cha anh.

“Loại đàn bà vô sỉ. Tưởng mình kiếm được thằng nhà giàu mới nổi thì ngon lắm à?”

Tiếng quát mắng liên tiếp bao phủ tiếng khoe khoang của La Tiêu Phụng. Các cô gái thậm chí bắt đầu ra tay, chắc là trong lòng cũng suy nghĩ đủ thứ. Ai bảo cô ta khoe của mà không chọn đúng giờ.

Cuối cùng La Tiêu Phụng bị xe cứu thương chở đi. Không lâu sau, cô ta có một biệt danh khó nói nên lời, kêu là ‘cô dâu khoe của’.

Lúc La Tiêu Phụng bị đưa vào bệnh viện, Lăng Duy Khiết đang ngồi trong văn phòng xem thời sự, lên mạng xem comment. Sắc mặt cứng đờ lúc sáng giờ đã nở nụ cười toe toét nhờ những comments trên mạng.

Đây mới là bước đầu tiên. Tiếp đó, anh sẽ khiến La Tiêu Phụng ra ngoài là bị người khác nhổ nước bọt, ném trứng thối.

“Đại ca, hôm nay hai người đi làm gì vậy? Anh thật sự đăng ký với cô ta à?” Đoan Minh đã biết tình hình từ lời bàn luận của nhân viên công ty. Anh ta mau chóng đến phòng tổng giám đốc để nghe ngóng tin tức mới nhất.

“Khụ… Đoan Minh, không phải cậu đã biết tôi kết hôn từ năm năm trước rồi sao? Tôi không muốn vào tù đâu. Chuyện hôm nay, cậu tạm thời coi nó như một trò cười đi. Được rồi, chuyện công ty tôi giao cho cậu, tôi phải đi bệnh viện thăm vợ tôi đây. Đây là điện thoại. Có bất cứ cuộc gọi nào, cậu đều có quyền xử lý.” Lăng Duy Khiết nói rồi hào phóng đưa di động của mình cho Đoan Minh, rời khỏi công ty với nụ cười xán lạn trên mặt.
Bình Luận (0)
Comment