Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 145

"Tôi đã dặn cấp dưới rồi, nhất định sẽ điều tra rõ việc này. Tôi sẽ điều tra ra hung thủ, tuyệt đối sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ngoài ra, phía bệnh viện đã thành lập tổ chuyên gia để chữa trị cho cô Thẩm. Tôi tin rằng cô Thẩm ở hiền sẽ gặp lành, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu." Thị trưởng Vương an ủi mẹ Thẩm.

"Ông trời không có mắt, con gái của tôi đã đủ khổ rồi, thế mà ông ấy còn muốn dằn vặt nó như vậy..." Mẹ Thẩm vừa khóc vừa nói.

"Không đâu, bà yên tâm đi, con gái của bà sẽ không sao." Thị trưởng Vương nhìn ba bố con Lăng Duy Khiết đang trông coi ở trong phòng bệnh, trong lòng ông ta lại càng áy náy hơn.

Lúc này cha Thẩm đang cầm thức ăn từ bên ngoài về, nhìn thấy chỉ còn vợ mình và thị trưởng, không thấy La Mị Quỳnh đâu, ông hỏi ngay: "Bà xã, La Mị Quỳnh đâu rồi?"

"La Mị Quỳnh, La Mị Quỳnh, trong lòng ông có phải vẫn chưa quên được bà ta không. Người phụ nữ kia đã đi rồi, tôi đã nói với ông từ sớm, trong lòng bà ta căn bản không có Khanh Khanh, ông vẫn khăng khăng gọi bà ta đến đây." Chồng vừa về đã hỏi La Mị Quỳnh, chuyện này khiến mẹ Thẩm không vui.

"Bà nói gì vậy, nói thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng là mẹ ruột của Khanh Khanh. Dù bà ta có làm sai chỗ nào, chúng ta cũng không thể chối bỏ những vất vả khi mang thai chính tháng mười ngày của bà ta được. Lời này của bà, nếu để Khanh Khanh nghe thấy, nó sẽ đau lòng lắm đấy." Cha Thẩm cả giận nói.

"Vốn là..." Mẹ Thẩm đang muốn phản bác chồng mình, không ngờ thị trưởng lại mở miệng.

"Ông Thẩm, tôi xin mạo muội hỏi một câu, cô Thẩm không phải là con ruột của hai người sao?"

"Vâng, năm đó một người bạn của tôi sinh Khanh Khanh ra, sau đó bà ta giao nó cho chúng tôi, chúng tôi mới nhận nuôi Khanh Khanh. Tuy rằng nó không phải là con ruột của chúng tôi, thế nhưng tình cảm mà hai chúng tôi dành cho nó cũng không ít hơn con ruột." Cha Thẩm không biết tại sao thị trưởng lại hỏi như vậy, nhưng theo phép lịch sự, ông vẫn trả lời.

"Vậy bố của cô ấy đâu?" Thị trưởng lại hỏi tiếp.

"Bạn của tôi chưa từng nhắc đến, chúng tôi cũng không hỏi. Đối với hai vợ chồng chúng tôi, Khanh Khanh chính là con gái ruột." Cha Thẩm nhíu mày, hơi nghi hoặc, vị thị trưởng này thật là "quản chuyện không đâu", đây là chuyện nhà của ông, tại sao thị trưởng lại hỏi những điều này chứ?

"Ông xã, lúc nãy tôi đã hỏi bà ta, ngay cả bà ta cũng không biết người đàn ông kia là ai nữa kìa?" Lúc này mẹ Thẩm đột nhiên nói.

"Cái gì?" Cha Thẩm và mẹ Thẩm lại bắt đầu tranh cãi, thị trưởng không hỏi tiếp nữa, xuyên qua bức tường bằng thủy tinh, ông ta nhìn vào phía trong, sau khi nhìn một lúc, ông ta rời đi.

Thị trưởng không rời khỏi bệnh viện, mà thay quần áo vô trùng rồi đi vào phòng bệnh.

"Cậu Lăng, cậu ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi. Ba người cứ ở chỗ này cũng không giúp gì được cho vết thương của cô Thẩm mà trái lại còn có thể ảnh hưởng đến việc hồi phục của cô ấy nữa." Thị trưởng vỗ nhẹ vào vai Lăng Duy Khiết.

Lúc nãy bác sĩ đã nói với ông ta, từ buổi trưa ba bố con Lăng Duy Khiết vẫn luôn ở trong này, nói thế nào cũng không chịu đi ra. Tuy rằng họ đã mặc quần áo vô trùng rồi, thế nhưng vẫn có ảnh hưởng. Thờì gian dài quá sẽ không tốt cho bệnh nhân.

"Ông thị trưởng ơi, mami có tỉnh lại không?" Lúc này, Lâm Lâm đột nhiên ngẩng đầu hỏi thị trưởng.

"Có, nhất định sẽ tỉnh lại, sao mami có thể yên lòng bỏ các bảo bối đáng yêu này lại chứ?" Thị trưởng vừa nói vừa ôm Lâm Lâm lên.

"Vâng, mami đã nói sẽ cùng ba tổ chức sinh nhật năm tuổi cho tụi con." Lâm Lâm gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn mami nằm trên giường.

"Mami, mami nhất định phải nhanh chóng tỉnh dậy, sinh nhật của con và anh hai sắp tới rồi. Mẹ đã hứa với con, không được nuốt lời." Duệ Duệ đột nhiên nghiêng người, ghé vào tai Khanh Khanh nói.

Lăng Duy Khiết bị khuyên ra ngoài, thế nhưng anh không chịu rời khỏi bệnh viện. Hai đứa bé vốn cũng muốn ở lại, nhưng bị cha Thẩm và mẹ Thẩm đưa về.

Bác sĩ lo lắng Lăng Duy Khiết cứ tiếp tục như vậy trong thời gian dài thì sức khỏe sẽ chịu không nổi, thế là ông ta tạm thời đặt thêm một cái giường ở bên ngoài, để cho anh nghỉ ngơi.

Tháng ngày chờ đợi, mỗi một ngày đều là mong ngóng, mỗi một ngày đều là kỳ vọng từ tận đáy lòng, thế nhưng mỗi ngày đều giống như địa ngục, mỗi ngày đều như canh giữ trước quỷ môn quan, quẩn quanh một chỗ.

Qua một tuần, lúc này Lăng Duy Khiết đã không còn là Tổng giám đốc Lăng hiên ngang, tao nhã nữa. Lúc này anh giống như sáu năm trước, lần đầu tiên gặp Khanh Khanh, tuy rằng lúc này anh không lôi thôi như lúc đó, nhưng lại tiều tụy hơn.

Người nhà họ Thẩm và Hạ Dụng khuyên anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh dường như không nghe thấy. Hai đứa bé tới khóc, anh cũng chỉ miễn cưỡng ăn một chút. Mỗi ngày anh đều canh giữ bên ngoài phòng bệnh, không chịu rời đi, ngay cả công ty cũng bỏ mặc.

Tuy rằng có Đoan Minh ở công ty đỡ đần, thế nhưng có rất nhiều tài liệu và hợp đồng cần chữ ký của anh. Mỗi lần Đoan Minh cầm tài liệu đến, anh đều không thèm ngó ngàng mà cầm bút ký ngay. Lúc này, cho dù Đoan Minh có bán luôn tập đoàn Lăng Vân, chắc anh cũng chẳng hay biết.

Khanh Khanh đã hôn mê cả một tuần, tuy rằng vết thương đang dần dần hồi phục, nhưng cô vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào. Bác sĩ nhìn Lăng Duy Khiết canh giữ ở ngoài phòng bệnh, đã mấy lần muốn khuyên anh từ bỏ việc chữa trị, thế nhưng mỗi khi Lăng Duy Khiết ngẩng đầu lên nhìn họ, họ lại không còn dũng khí để nói tiếp.

Bất đắc dĩ, phía bệnh viện buộc lòng phải gọi điện thoại đến văn phòng của thị trưởng, thế nhưng ý của thị trưởng lại là tiếp tục chữa trị, cho dù có thể tỉnh lại hay không, không đến giờ phút cuối cùng thì không được từ bỏ.

Trong phòng làm việc của thị trưởng.

"Bố, bố tìm con có việc gì? Công ty của con vẫn còn rất nhiều việc đây." Vương Trì Văn là con trai độc nhất của thị trưởng Vương. Hai năm trước sau khi du học từ nước ngoài về, anh ta tự mình sáng lập một công ty khoa học kỹ thuật. Tuy rằng quy mô không lớn lắm, nhưng phát triển rất tốt.

Bình thường, anh ta sẽ không đến tòa nhà của chính quyền thành phố. Ở bên ngoài, anh ta cũng chưa bào giờ nói rằng mình có một người bố làm thị trưởng. Có lẽ là do ở nước ngoài khá lâu, anh ta không chỉ không vui khi mình có một người bố làm quan, mà trái lại còn luôn trốn tránh, dường như rất sợ người khác nói anh ta dựa vào quan hệ của bố mình.

"A Văn, bố có chuyện cần con làm." Thị trưởng Vương nhìn đồng hồ đeo tay, ông ta đi tới đóng cửa phòng làm việc lại. Lúc này là thời gian nghỉ trưa, nhìn con trai, ông ta vẫn còn hơi do dự.

"Bố, có chuyện gì mà chúng ta không thể về nhà nói, lại phải nói ở trong văn phòng thế?" Chân mày Vương Trì Văn nhíu chặt.

"A Văn, có một số chuyện không tiện nói ở nhà, hơn nữa..." Lời của thị trưởng đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt của con trai, ông ta im lặng một hồi lâu.

"Bố, xin bố đó, bố có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có dài dòng như vậy. Buổi trưa con đã hẹn ăn cơm với khách hàng rồi, chúng ta chỉ có bốn mươi phút thôi." Vương Trì Văn nhìn đồng hồ, hơi mất kiên nhẫn.

"Được rồi, bố muốn con đến bệnh viện thăm một người." Thị trưởng hít sâu một hơi mới nói.

"Không phải là cô gái bị xe của bố đụng trúng chứ?" Lông mày của Vương Trì Văn nhíu lại, anh ta khó hiểu nhìn người bố thị trưởng của mình. Không phải chỉ đụng trúng một người thôi sao, huống hồ cho dù có lỗi thì cũng là trách nhiệm của tài xế, bố anh ta cần gì phải mang dáng vẻ tội lỗi tày trời như vậy chứ.

"Đúng, con bỏ chút thời gian, buổi chiều đến bệnh viện thăm một chút, thuận tiện..." Thị trưởng nhìn con trai mình, dường như có điều khó nói.

"Không thành vấn đề, chỉ có chút chuyện thế này mà bố còn bắt con phải đi một chuyến, không phải gọi điện thoại một cái là ok sao. Được rồi, bố, con còn có chút việc, con đi trước đây." Vương Trì Văn không đợi bố mình nói tiếp, anh ta lập tức xoay người.

"Đợi chút, con bỏ chút thời gian làm giám định DNA với cô ấy đi." Thị trưởng gọi con trai lại, căng thẳng nói.

"Cái gì?" Vương Trì Văn kinh hãi quay người, lắc lắc lỗ tai mình, anh ta cho rằng mình đã nghe nhầm.

Thị trưởng nói với vẻ không được tự nhiên: "Đi làm giám định DNA đi, nhưng phải chú ý, đừng cho người nhà của cô ấy biết."

"Bố, bố làm cái gì vậy? Người bị bố đụng trúng không phải là con gái rơi của bố chứ?" Gương mặt tuấn tú của Vương Trì Văn trở nên căng thẳng. Nếu thật sự là như vậy, thì có thể hiểu được tại sao bố anh ta lại hay chạy đến bệnh viện, nhưng mà cũng không đến nỗi đó chứ, tình cảm của bố mẹ anh ta tốt như vậy, bố còn có thể phản bội mẹ?

Nếu đúng như vậy thì đây là vấn đề tác phong rồi. Mặc dù đối với người đàn ông bình thường mà nói, cho dù có ngoại tình, có người thứ ba ở bên ngoài cũng không sao cả. Thế nhưng chuyện này nếu xảy ra trên người bố anh ta, vậy sẽ là vấn đề tác phong. Nhẹ thì bị kỷ luật đảng, nặng thì mất chức, đây không phải là vấn đề nhỏ.

"Cũng có thể không phải, con đi làm giám định cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của con." Khuôn mặt thị trưởng ửng đỏ, ông ta không dám nhìn thẳng vào con trai.

"Bố, làm giám định cũng không mất bao nhiêu thời gian, thế nhưng chuyện này với bố mà nói là chuyện lớn đó? Không chỉ là công việc của bố, mà còn có mẹ nữa, bố định nói thế nào đây?" Vương Trì Văn chống tay lên bàn làm việc của bố mình, sợ bố mình không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Thấy cha trầm mặc, anh ta lại nói: "Bố, người phụ nữ kia đi tìm bố sao?"

Thị trưởng lắc đầu.

"Cô ấy không tìm bố, vậy bố làm giám định này làm gì? Hay là bố muốn có một đứa con gái?" Thấy bố mình vẫn tiếp tục im lặng, Vương Trì Văn lại nói tiếp: "Bố, bố phải nói một câu đi chứ. Nếu như bố thực sự muốn có một đứa con gái, cùng lắm thì nhận con gái nuôi, không được nữa, thì con cưới một cô về nhà, đến lúc đó bố cứ coi cô ấy như con gái mình là được rồi, cần gì phải làm cuộc giám định này?"

Thị trưởng cũng nhíu mày, ông không vui, trừng mắt nhìn con trai: "Không phải là chuyện như vậy, đứa bé đó... e rằng nó không sống nổi nữa, bố chỉ muốn làm rõ chuyện này thôi."

Vương Trì Văn vừa nghe thấy vậy, lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta khuyên bố mình: "Vậy thì càng tốt. Nếu như cô ấy chết thật thì cho dù thực sự có chuyện như vậy cũng không còn chứng cứ nữa, bố cứ coi như mình không biết gì đi."

"Con thì biết cái gì. Nếu như đứa bé đó sống tốt thì thôi, nhưng bố biết được, năm đó sau khi mẹ của con bé sinh nó ra đã bỏ nó. Bây giờ tuy rằng con bé đã lấy chồng, thế nhưng mẹ ruột của nó lại quay lại gây phiền phức. Nếu thật sự là đúng thì bố hy vọng có cơ hội bồi thường cho nó." Thị trưởng đỏ mặt, ông ta nghiêm túc nói.

Những ngày gần đây, ông ta đã nhờ người điều tra tất cả thông tin có liên quan đến Khanh Khanh, đương nhiên cũng bao gồm cả Lăng Duy Khiết. Tuy rằng nhân phẩm của tên họ Lăng không tệ, thế nhưng quả thực cũng uất ức cho Thẩm Khanh Khanh.

Nếu cô thực sự là con gái của ông ta, ông ta nhất định sẽ đứng ra bênh vực cô. Nhất định sẽ cố gắng bồi thường cho cô. Coi như là vì sai lầm mà mình đã phạm phải năm đó, vì sự hoang đường năm đó mà gánh chịu hậu quả.

"Đây là chuyện chắc chắn rồi, không có nhiều đứa con gái rơi có thể sống tốt đâu. Bố, con không ghét bỏ việc có thêm một người em gái, nhưng nếu như..."

Thị trưởng cắt ngang lời con trai: "Nếu như đúng là như vậy thì con bé lớn hơn con, con phải gọi nó là chị."

"Không phải chứ? Bố, bố..."

Thấy vẻ mặt mù mờ của con trai, khuôn mặt già của thị trưởng đỏ bừng, ông ta nói: "Không phải như con nghĩ đâu. Năm đó, trước khi bố và mẹ kết hôn, đám bạn bè của bố nói muốn chúc mừng một chút. Hôm đó chúng ta uống hơi nhiều mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Sáng hôm sau khi bố tỉnh lại, bên cạnh lại có một người phụ nữ, lúc đó bố cũng bị dọa sợ..."
Bình Luận (0)
Comment