Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 178

Tony ra dấu với Hạ Dụng, Hạ Dụng thật sự cảm thấy đây là những lời từ chối của San San, tối qua vẫn bình thường, tại sao bây giờ lại cảm thấy không khỏe chứ?

“Ừm, thật ra… Tony, bây giờ anh đang ở đâu?” Nghe được giọng nói quan tâm của Tony, San San lại cảm thấy có chút hổ thẹn.

“Anh đang trên du thuyền, San San, nếu...” Tony nhìn Hạ Dụng, không biết phải nói như nào, theo như San San nói cô không được khỏe thì nên để cô ấy nghỉ ngơi, nhưng còn tâm huyết của thầy.

“Em biết rồi, vậy em sẽ qua đó.” Nghe thấy Tony nói anh đang trên du thuyền, San San cắn môi nói.

Tony thấy điện thoại đã tắt, liền quay ra nói với Hạ Dụng: “Thầy à, San San nói bây giờ cô ấy qua đây, xem ra em có thể được rời đi rồi chứ.”

“Tony, đợi thêm chút nữa đi, nếu San San đến, thấy tôi chắc chắn sẽ chạy mất, cậu đợi sau khi cô ấy lên đây rồi hãy về, được không?” Vì màn hẹn hò đặc biệt tối nay, Hạ Dụng đã chuẩn bị rất lâu, không thể dễ dàng để cho bất cứ thất bại nào.

“Được rồi, thầy à, nhân lúc San San chưa đến, thầy có thể dạy em vài chiêu được không?” Tony hi vọng nhìn Hạ Dụng nói.

“Tony, những chiêu cơ bản rất quan trọng, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng thầy, tôi nhất định sẽ dạy cậu, nhưng bắt buộc cậu phải luyện thành thục các chiêu cơ bản trước, nếu không sẽ không đạt được kết quả như cậu mong muốn đâu.” Hạ Dụng nghiêm túc nói.

Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống biển, sự hồi hộp trong lòng Hạ Dụng trào dâng mãnh liệt, quen San San đã hơn mười năm, đây có thể coi là lần Valentine thứ mười một rồi, nhưng điều nực cười là, hai người họ chưa từng có một ngày Valentine bên nhau, cho nên hôm nay cũng có thể coi là Valentine đầu tiên của họ. Sau buổi hôm trước San San đưa ra những điều kiện như vậy, Hạ Dụng quyết định hôm nay sẽ cầu hôn San San.

Mặc dù biết có khả năng sẽ bị từ chối, nhưng đời người chuyện gì cũng nên thử một lần. Hơn nữa chuyện này anh nên làm từ mười năm trước mới phải.

“Được rồi, thầy à, lát nữa sau khi San San lên du thuyền, em sẽ khởi động du thuyền, sau đó nhảy xuống nước bơi trở về bờ, đến lúc đó San San giao lại cho thầy.” Mặc dù Tony cảm thấy hơi nuối tiếc, nhưng vẫn nên làm tốt chuyện nên làm.

“Ok, Tony, vậy ở đây giao cho cậu, tôi xuống trước chuẩn bị bữa tối.” Hạ Dụng nói với ngữ điệu vô cùng tin tưởng.

“Được, thầy không cần quá căng thẳng, cứ như bình thường là được rồi.” Vì để có một bữa tối hoàn hảo nên buổi trưa Tony đã ăn thử các món trước rồi.

Hạ Dụng ướp bít tết trước, anh biết San San sẽ đúng giờ cho nên anh là đang tranh thủ thời gian.

“Thầy ơi, San San đến rồi.” Bữa tối vừa hay chuẩn bị xong, nghe thấy giọng nói của Tony, Hạ Dụng có chút kích động, bàn tay cầm đĩa bỗng run lên.

“San San, em sao vậy? Không thấy khỏe thì đi phải đi bệnh viện đó, hẹn hò, cho dù hôm nay không được thì còn hôm khác mà?” Tony đi lên nghênh đón San San, thấy sắc mặt cô thật sự có chút không tốt, liền lo lắng nói.

“Không sao, có thể là do mấy ngày này quá mệt, thật ra cũng có thể nghỉ ngơi trên du thuyền mà.” San San nói rồi kéo tay Tony, lên rồi, lên đến du thuyền rồi, cô hít một hơi thật sâu, không khí nơi đây mang theo mùi vị của biển cả, ngửi vào cảm giác rất thoải mái, thoải mái hơn rất nhiều so với hương của các loài hoa.

Làn nước biển trong xanh, ánh nắng vàng nơi đường chân trời xa xăm, đem đến cho người ta trí tưởng tượng vô hạn, công tử đào hoa đúng là tình cảm, hiểu tâm lý phụ nữ, chỉ đáng tiếc, lãng phí ngày lễ đẹp như vậy: “Tony, xin lỗi, em...” San San quay người lại, muốn nói lời xin lỗi với Tony, lại phát hiện Tony đã khởi động du thuyền rồi, San San chao đảo đi về phía anh: “San San, đã mệt vậy rồi thì mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt nhé, chuyện của công ty em không cần lo lắng đâu, anh sẽ giúp em sắp xếp ổn thỏa.” Tony thấy du thuyền đã rời bến, liền cười với San San.

“Tony, anh định ở trên biển mấy ngày sao?” San San ngạc nhiên hỏi.

“San San, không phải anh, mà là hai người, em hãy thư giãn một chút, phụ nữ, khi nên chơi thì hãy chơi đi, đừng lo lắng chuyện công việc.” Tony nói xong, lại với vọng vào trong nói: “Thầy à, giao lại cho thầy đó, em không quấy rầy hai người nữa.”

Tony nói xong, không đợi San San trả lời, “bùm” một tiếng nhảy xuống nước.

“Tony, Tony...” San San vẫn chưa hiểu được câu nói của Tony là có ý gì, đang định đuổi theo đến mép tàu, liền nghe thấy tiếng thở quen thuộc từ đằng sau truyền lại.

“San San, Valentine vui vẻ.” San San sững sờ, cô không dám quay đầu lại, sợ bản thân nghe nhầm, sao lại có thể chứ? Hạ Dụng sao lại trên du thuyền, trước khi đến đây cô đã đến khách sạn, lẽ nào anh không hề ở khách sạn?

Vậy cô ở nơi đó lâu như vậy để làm gì chứ? Vậy trước đó cô đang đấu tranh cái gì? Nghĩ tới đây, bàn tay San san vô thức đút vào túi, chiếc đồng hồ đó vẫn đang nằm trong đó, còn tưởng sẽ không tặng đi dược, nhưng bây giờ, nên tặng hay không?

“San San, đây là Valentine đầu tiên chúng ta bên cạnh nhau, anh thật sự rất lo rằng em sẽ không đến.” Hạ Dụng không hề đến gần San San, mà đi đến điều khiển con tàu, Tony đi rồi, du thuyền này không thể mặc cho nó nổi được, hơn nữa đây cũng không phải là nơi thuận hướng gió, nơi đây cách bờ không xa, anh phải lái xa một chút mới được.

“Anh đã lên kế hoạch cả rồi?” San San nhớ lại Tony gọi tiếng thầy trước đó, lập tức hiểu ra.

“Hôm nay là Valentine, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, San San, em có thích không?” Hạ Dụng có chút lo lắng, anh càng thêm lực lái nhanh ra hướng biển, nếu San San nhảy xuống, vậy mọi kế hoạch, mọi bất ngờ của anh đều đổ sông đổ biển.

“Anh và Tony đã thông đồng để lừa tôi?” San San không dám tin, Tony và Hạ Dụng mới quen nhau được vài ngày, mà anh đã đứng về phía Hạ Dụng rồi, còn lừa cô ra biển, đã vậy còn vô trách nhiệm giao cô cho Hạ Dụng, đúng là đáng ghét mà, chả trách lúc đó anh ta lại nhảy xuống biển.

“San San, đây không phải là lừa em, ban đầu anh đã muốn hẹn em rồi, nhưng em từ chối...”

“Dừng du thuyền lại, Hạ Dụng, bây giờ anh hãy cho dừng ngay du thuyền lại...” San San hét lớn với Hạ Dụng, cùng lúc đi về phía Hạ Dụng.

“Tại sao chứ? Bởi vì anh không phải làTony sao? Em thật sự đã yêu anh ta rồi?” Hạ Dụng không muốn nghĩ như vậy, nhưng San San lại đột nhiên tức giận lao về phía anh, khiến anh không thể không nghĩ.

“Anh quản tôi sao, Hạ Dụng, đây là chuyện của tôi, chúng ta đã chia tay rồi, tôi đã nói, nếu anh muốn theo đuổi tôi lần nữa, trừ khi anh có thể từ bỏ mọi thứ ở Trung Quốc, bằng không anh sẽ không có tư cách.” San San tức giận, giận Hạ Dụng và Tony thông đồng với nhau, giận Hạ Dụng tự làm theo ý mình.

Phải, khi anh mời cô, cô không đồng ý, nhưng anh có thể mời lại cô một lần nữa, có thể nói rõ với cô mà. Nhưng anh không làm gì hết, đến tặng hoa cũng là bó hoa không không có chút thành ý gì.

“Anh nhất định sẽ làm được, nhưng trước khi trở về, anh muốn chỉ có hai ta bên cạnh nhau, anh muốn quay trở lại những giấc mơ cũ trong quá khứ, San San, em còn yêu anh không?” Hạ Dụng có chút điên cuồng ôm San San, hai tay khóa chặt cô trong lòng.

San San không nói gì, cô ý không quan tâm đến Hạ Dụng, Hạ Dụng lại thấp giọng, thì thầm bên tai cô hỏi một nữa: “Vậy em... có ghét anh không?” Mang theo hơi thở nồng nhiệt phảng phất bên tai cô, giống như những dòng điện vậy, cơ thể của San San mềm nhũn, hai chân dường như đã không thuộc về cô nữa rồi.

Hơi thở Hạ Dụng mang theo tình cảm mãnh liệt thổi bên vành tai cô, lúc này, cơ thể cô như bị điện giật vậy, không thể cọ quậy, mọi ký ức từng có ùa về.

Sau buổi trưa mùa hè đó, ngày cuối tuần đó, hai người họ trong căn phòng nhỏ của Hạ Dụng, ban đầu San San đang xem phim tình cảm, Hạ Dụng đang xem báo cáo công ty, sau đó xong việc anh qua xem cùng cô.

Sau đó, trên phim vừa hay chiếu cảnh nam chính hôn nữ chính nồng nhiệt, đầu tiên, San San cảm thấy nóng mặt, thì ra xem một mình lại không có cảm giác gì, nhưng khi hai người cùng xem, thứ cảm giác đó, cực kỳ không tự nhiên.

Đặc biệt là ánh mắt Hạ Dụng nhìn cô chằm chằm, khiến khuôn mặt cô càng nóng hơn, mặc dù là đang ngồi nhưng cơ thể không hề tự nhiên, đến tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

“San San, bộ phim này dường như rất có ý nghĩa, nội dung là gì vậy?” Hạ Dụng có chút ngượng ngùng rời mắt sang màn hình, anh cũng cảm thấy ngại, muốn tìm chuyện gì để nói, nhưng không hề ngờ rằng trên phim, hai người đã tiến triển đến mức gạo nấu thành cơm.

Còn hai người xem phim, đã không còn nhớ ai là người chủ động trước, chỉ biết rằng cảnh tượng trong phim đã được thực hiện bên ngoài bởi hai người họ.

San San còn nhớ khi đó bị Hạ Dụng nhìn khiến cơ thể cô nóng lên, cảm thấy khát, cho nên rất tự nhiên dùng đầu lưỡi liếm môi, sau đó Hạ Dụng dựa gần, môi của hai người cũng dán vào nhau, cảm giác đó đến bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cơ thể San San bắt đầu nóng lên. Còn trong thời khắc này môi của Hạ Dụng đã dính lên môi cô, sau đó đầu cô nóng rực.

Cũng giống như lần này.

“San San, nhiều năm qua, anh chưa bao giờ quên được em, em yêu, thứ em nhất định phải cởi bỏ đó chính là chướng ngại của số phận, nhưng chúng ta hãy quên đi quá khứ, bây giờ chúng ta đã ở bên cạnh nhau, chúng ta hãy bắt đầu lại, hãy để anh toàn tâm toàn ý yêu em.” Hạ Dụng vừa nói, vừa hôn San San.

San San nhìn Hạ Dụng, dường như quay lại mười năm trước, đôi tay của Hạ Dụng thâm nhập sâu vào trong áo cô, mặc dù đây là mùa đông nhưng bởi vì vừa nãy chạy tới đây gấp mà nút áo của San San đã bị bong, do vậy Hạ Dụng mới dễ dàng xâm nhập vào trong như vậy.

“Dụng, em rất nhớ anh.” Ánh chiều tà chiếu rọi trên du thuyền, ánh nắng vàng óng rọi vào người Hạ Dụng, San San có chút mất ý thức, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt Hạ Dụng.

“San San, anh cũng rất nhớ em.” Hai tay ôm chặt San San của Hạ Dụng buông ra, một tay xoa mặt cô, San San càng vịn chặt lấy anh, cô dướn người, chủ động hôn Hạ Dụng.

Ban đầu Hạ Dụng có chút kinh ngạc sau đó cũng phối hợp với cô tận hưởng niềm vui, xem ra chủ ý này của Tony cũng không tồi, khi chỉ có hai người, San San mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Cũng chỉ có rời xa sự tấp nập ồn ào của thành phố thì San San mới có thể quên được bản thân là phó chủ tịch của hãng hàng không SEG, Hạ Dụng vui mừng đón nhận nụ hôn chủ động của San San, từ sau khi gặp lại thì lần này là lần đầu tiên San San chủ động như vậy, khiến anh thậm chí quên mất bữa tối lãng mạn của hai người.

Hai người càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng mất ý thức, đôi tay của Hạ Dụng cũng suồng sã hơn, thậm chí còn cởi nút áo trong của San San, khi San San cảm nhận được hơi lạnh ở bụng, giống như đánh đòn tâm lý, trong nháy mắt bừng tỉnh trong quá khứ, sững sờ một lúc, cô đẩy anh ra.

“Hạ Dụng, anh đừng có quá đáng.” Khuôn mặt San San đỏ bừng, nhưng cơ thể mềm nhũn vẫn không có sức mà đứng dậy, chỉ đành ngồi xuống đó chỉnh lại quần áo.

“Xin lỗi, vừa nãy là anh đã không nén được tình cảm của mình.” Hạ Dụng xin lỗi cô cùng lúc đó anh tiến lên dìu cô đứng dậy, nhưng San San lại vội vàng lùi về sau.

“Hạ Dụng, anh đừng qua đây, nếu là vì muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình, vậy thì anh thắng rồi, bây giờ có thể để tôi đi được chưa?” San San vẫn cúi mặt, cô không dám nhìn Hạ Dụng, thật ra cô biết nguyên nhân là ở bản thân, nhưng chỉ cẩn nghĩ đến mấy ngày sau đây đều sẽ bên cạnh anh thì cô lại đứng ngồi không yên.
Bình Luận (0)
Comment