Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 191

Vương Trị Văn nhận được điện thoại của Hạ Dụng thì lập tức chạy đến, khi anh ta thấy cánh tay của Hạ Dụng bị thương thì giật mình, sau đó đùa nói: “Anh Dụng, anh bị sao vậy? Chắc không phải là anh đến nước Mỹ thì bị người ta đuổi giết chứ.”

“Ừ, chính là việc này, Văn, cậu có thể làm tài xế cho anh một buổi không?” Hạ Dụng cũng chỉ ừ một tiếng chứ không giải thích.

“Đương nhiên là không có vấn đề, anh Dụng, bây giờ chúng ta đi luôn sao?” Vương Trị Văn cũng không hỏi nhiều, anh ta biết rõ, những chuyện có thể nói thì Hạ Dụng nhất định sẽ nói, còn những chuyện không thể nói thì có hỏi cũng vô ích, cho nên tốt nhất là không hỏi.

“Đúng vậy.” Hạ Dụng gật đầu, sau đó hai người đứng dậy rồi cùng đi đến gara để xe.

Khoảng hai tiếng sau thì chiếc xe dừng lại, Vương Trị Văn tháo dây an toàn ra, Hạ Dụng thấy vậy thì ngăn lại: “Văn, cậu chờ anh ở chỗ này, nếu như một tiếng rưỡi sau mà anh chưa ra thì cậu phải quay về, nhất định không được đi vào.”

Hạ Dụng nhìn về phía tòa nhà cao mấy trăm mét kia, rồi dặn dò Vương Trị Văn.

Anh ấy bảo Vương Trị Văn dừng xe ở đây là vì không muốn làm cho anh ta bị phát hiện, cho dù có như thế nào thì cũng không thể liên lụy đến bạn bè.

“Anh Dụng, anh muốn đi gặp ai? Em không đi cùng được sao?” Lúc trước thì Vương Trị Văn sẽ không hỏi, nhưng nay Hạ Dụng lại muốn anh ta chờ ở bên ngoài, cho nên anh ta không thể kiềm chế lại được.

“A Văn, tuy là lúc nãy cậu chỉ nói đùa, nhưng thực tế thì bọn anh thật sự bị đuổi giết khi ở Mỹ, nhưng những người đó không muốn giết anh, mà là vợ con của anh, đây là trụ sở chính của nhóm sát thủ kia, anh phải biết được là ai đã thuê sát thủ, cho nên không thể để cho cậu đi vào được.” Hạ Dụng giải thích đơn giản.

“Mẹ nó, sát thủ? Anh à, vậy thì anh càng không thể đi vào một mình được, anh đi như vậy thì có khác nào đi chịu chết chứ, chúng ta đi về trước rồi lại nghĩ cách.” Vương Trị Văn nhìn Hạ Dụng, thấy đối phương tay không mà vào, ngay cả vũ khí cũng không có thì càng thêm lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu, anh cũng không phải là đến để khiêu chiến, mà chỉ là đi để hỏi cho rõ, rốt cuộc là ai đã thuê sát thủ. Anh tin là bọn họ sẽ không ngốc đến mức mà đi giết anh. Đương nhiên, cẩm tắc vô áy náy, nên cậu nhất định phải ở lại chỗ này.” Hạ Dụng vỗ lên vai của Vương Văn Trị, rồi nói lại một lần nữa.

“Nhưng mà...” Vương Trị Văn vẫn còn rất lo lắng, anh ta không sợ chết, nhưng mà những lời Hạ Dụng nói cũng rất hợp lý, vậy thì anh ta cứ ở lại đây để chờ Hạ Dụng vậy.

“Văn, cậu phải tin anh, anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Hạ Dụng gật đầu, rồi mở cửa xuống xe, sau khi xuống xe thì anh ấy lại dặn dò Vương Trị Văn thêm một lần nữa.

“Văn, hứa với anh, cho dù có chuyện gì thì cậu cũng không thể đi vào tìm anh, chờ ở đây, nếu như tiếng rưỡi nữa mà anh chưa ra thì cậu lập tức quay về, đợi mai Duy Khiết quay về thì cùng cậu ấy bàn bạc đối sách.”

“Dạ, anh cũng phải cẩn thận một chút, nếu như có chuyện gì, thì có thể gọi điện thoại cho em bất cứ lức nào.” Vương Trị Văn gật đầu, vẫn còn rất lo lắng.

Vương Trị Văn nhìn Hạ Dụng đi về phía cuối phố, trong lòng vô cùng lo lắng.

Sau khi Hạ Dụng báo tên họ thì nhân viên bảo vệ của tòa nhà lập tức gọi điện thoại xác nhận, rồi mời Hạ Dụng đi vào.

“Anh Hạ, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp anh.” Hạ Dụng đi đến tầng một theo lời chỉ của bảo vệ, rồi đẩy cửa đi vào, ở trong đó có hai người đàn ông, người đàn ông ngậm xì gà bắt tay với Hạ Dụng.

“Chào anh, tôi nghĩ chắc các anh hẳn là biết rõ mục đích của tôi khi đến đây.” Hạ Dụng cũng bắt tay đối phương, sau đó trực tiếp nói ra.

“Anh Hạ, anh nên biết là mỗi một ngành nghề đều có những nguyên tắc riêng của nó, mà ngành nghề này của chúng tôi thì không thể tiết lộ thông tin khách hàng cho anh được, vô cùng xin lỗi anh.” Người đàn ông kia cũng nói trắng ra.

“Vậy ý của anh là các anh sẽ tiếp tục nhận nhiệm vụ này sao?” Hạ Dụng tối sầm mặt, mặc dù bọn họ không thể tiết lộ, nhưng đó là vợ con của anh, nên anh cũng phải mạo hiểm thử một lần.

“Nếu như anh Hạ đã đích thân đến đây, hơn nữa anh cũng đã điều tra được lai lịch của chúng tôi thì tôi tự nhiên cũng sẽ hủy nhiệm vụ lần này, nhưng mà anh Hạ này, anh đã bao giờ nghĩ là nếu như người đó cố ý muốn giết chết vợ con anh, cho dù chúng tôi không nhận thì người đó cũng có thể đi tìm người khác, hơn nữa còn có thể tìm sát thủ ở nước ngoài, đến lúc đó chỉ sợ là chuyện này sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.” Trùm chính lên tiếng nhắc nhở Hạ Dụng.

“Cho nên, cách tốt nhất là mong anh nói cho tôi biết người đứng sau là ai? Đương nhiên, tôi sẽ không nói cho người khác biết, thậm chí chấp nhận trả một khoản tiền cho các anh, dù sao thì người của các anh cũng chết trên tay của con trai tôi.” Hạ Dụng kiêu ngạo nói.

“Người chết là do chúng tôi, chúng tôi không ngờ con trai của anh Hạ lại giỏi võ như vậy, trách nhiệm này sẽ do chúng tôi gánh chịu, còn về người đứng sau thì tôi chỉ có thể nói lại câu kia, ngành này của chúng tôi cũng có quy tắc của mình.” Người nọ mỉm cười nhìn Hạ Dụng.

Nếu có thể đàm phán thành công với Hạ Dụng thì nhất định sẽ được nhiều lợi, nhưng mà bọn họ đã lăn lộn trong cái ngành này lâu như vậy, không đến mức vì một chút quyền lợi như vậy mà phá hỏng quy củ.

“Nếu đã vậy, tức là không nói ra rồi, tôi tin là các anh cũng không dễ dàng gì để xây dựng một tổ chức như thế này, nhất là ở nước ta, nếu như nó bị hủy bởi một quyết định của anh thì anh không cảm thấy đáng tiếc sao?” Hạ Dụng nhìn về phía ông trùm kia, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Anh ấy tin là bọn họ hiểu được, bọn họ khó khăn lắm mới xây dựng được tổ chức này nhưng nếu muốn phá hủy nó thì lại không khó, đừng cho rằng anh chỉ là một doanh nhân bình thường, chỉ là vì anh không muốn kiêu căng như vậy thôi.

“Anh Hạ đang đe dọa chúng tôi sao.” Ông trùm cầm điều xì gà trên tay lạnh lùng nhìn Hạ Dụng.

“Đe dọa! Anh cảm thấy có cần không? Nếu như các anh điều tra đối tượng trước khi nhận nhiệm vụ thì tôi tin là các anh sẽ không nhận nhiệm vụ lần này.” Hạ Dụng cười, sau đó cầm một ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi khen: “Rượu ngon, trên thị trường, một chai rượu Raphael năm 87 như thế này cũng có giá khoảng hơn ba tỷ, các anh đúng là biết hưởng thụ, nhưng muốn duy trì cuộc sống xa hoa như vậy thì chắc phải nhận không ít nhiệm vụ nhỉ.”

Hạ Dụng tấm tắc khen, một chai rượu nhỏ đã hơn ba tỷ, xem ra nghề sát thủ này cũng kiếm được không ít, nhưng mà cũng phải xem mục tiêu là ai, giống như nhiệm vụ lần này của bọn họ, chính là tiền mất tật mang.

Đương nhiên, nếu như bọn họ bằng lòng nói ra ai là người đứng sau thì Hạ Dụng cũng sẽ không để cho bọn họ bị thiệt quá nhiều, tuy không thể làm người chết sống lại, nhưng anh sẽ bồi thường cho bọn họ về mặt kinh tế, tuy nhiên phải xem là bọn họ có biết làm ăn hay không.

“Anh Hạ, anh vì muốn dò hỏi tin tức mà không tiếc bất cứ giá nào sao?” Ông trùm nhíu mày nhìn Hạ Dụng để ly rượu xuống.

“Đương nhiên, mục tiêu của cô ta là vợ con của tôi, trên đời này thì hai mẹ con họ là người quan trọng nhất với tôi, cho dù có phải chống lại cả thế giới tôi cũng không tiếc.” Hạ Dụng gật đầu không chút do dự.

“Mẹ con cô Hứa là người quan trọng nhất với anh, vậy còn người nhà của anh thì sao? Anh quan tâm đến họ sao?” Ông trùm kia lắc lư ly rượu trong tay mình rồi nói.

Hạ Dụng nhìn anh ta, nụ cười trên mặt anh ấy cũng biến mất, lạnh lùng nói: “Mẹ tôi là người duy nhất trao cho tôi mạng sống này, nếu như bọn họ thật lòng coi tôi là người thân thì tôi đương nhiên cũng sẽ không làm khó bọn họ, nhưng nếu như bọn họ coi tôi là kẻ thù thì cũng không thể trách Hạ Dụng tôi bất hiếu.”

“Tôi nghĩ là anh Hạ phải quay về một chuyến rồi.” Đến bây giờ thì ông trùm kia mới ngẩng đầu nhìn Hạ Dụng, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

“Cảm ơn, chờ tôi giải quyết xong chuyện này thì lễ tạ ơn của tôi nhất định không ít hơn của bọn họ.” Tuy Hạ Dụng đã biết người đứng đằng sau là ai nhưng anh ấy lại không thể cười nổi, trái tim anh chỉ còn hận thù và đau đớn.

Vương Trị Văn ngồi trong xe thì lo muốn chết, nhưng mà còn lâu mới đến thời gian mà Hạ Dụng nói, anh ta vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể lập tức lao vào, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía tòa nhà kia, chưa từng rời mắt.

Năm mươi phút sau, Vương Trị Văn rốt cuộc cũng nhìn thấy Hạ Dụng đi từ bên trong ra, anh ta không nhịn được nữa mà lập tức lái xe đến đó.

“Anh Dụng, mọi việc có thuận lợi không?” Vương Trị Văn thấy Hạ Dụng đi ra mà không bị thương thì vui đến mức không khép miệng lại được.

“Ừ, Văn, cảm ơn cậu.” Hạ Dụng đi ra, nhưng anh ấy lại không cười nổi, mặc dù bọn họ không nói rõ nhưng lại rất rõ ràng.

Kỳ thật anh ấy hẳn là nghĩ đến, nhưng mà anh không ngờ bọn họ lại độc ác đến mức như vậy, cho dù có tức giận như thế nào, có chán ghét như thế nào thì cũng không nên ra tay độc ác như vậy chứ, đó là vợ của anh ấy, con trai của anh ấy cũng là con cháu của nhà họ Hạ mà.

“Anh Dụng, bọn họ có nói người đứng sau là ai không?” Vương Trị Văn thấy sắc mặt của Hạ Dụng tối thui thì vô cùng lo lắng.

“Không, Văn, cảm ơn cậu, làm phiền cậu đưa anh đến đường ****, lâu rồi anh cũng chưa đến gặp mẹ của mình.” Cảm xúc lúc này của Hạ Dụng vô cùng nặng nề, anh muốn báo thù sao? Nhưng anh có thể ra tay được sao?

Nhưng nếu như anh ấy không đến tìm bọn họ thì bọn họ sẽ từ bỏ sao? Đây là lần đầu tiên Hạ Dụng đau khổ như vậy, mâu thuẫn như vậy, anh hận chính bản thân mình, hận dòng máu của nhà họ Hạ đang chảy trong cơ thể của mình, anh ấy hận sao bản thân lại sinh ra trong một gia đình như vậy.

“Anh Dụng, bọn họ nhất định không chịu nói ra sao? Vậy phải làm như thế nào đây? Chị dâu và cháu trai có thể gặp phải nguy hiểm không?” Hạ Dụng càng không lên tiếng thì Vương Trị Văn lại càng lo lắng, nhanh như vậy đã đi ra, lại còn không bị thương thì đáng lẽ phải nói xong rồi chứ, nhưng tại sao anh ấy một câu cũng không chịu nói.

“Không có gì cả, Văn, chắc là sáng mai Duy Khiết và Khanh Khanh sẽ về đến đây, lúc đấy cậu đi đón hai người họ nhé, tối mai tôi đợi mọi người ở ‘Sí Duyên’.” Hạ Dụng nói xong câu này thì cũng không lên tiếng nữa, cho dù đến lúc xuống xe anh ấy cũng không nói một câu.

Vương Trị Văn nhìn Hạ Dụng đi vào trong khu nhà thì có chút lo lắng, nhưng mai chị và anh rể trở về rồi, đây chắc chắn là một tin tốt.

Hạ Dụng đứng trước cửa nhà mẹ mình, nhưng lại chậm chạp không gõ cửa, bây giờ là một giờ sáng, chắc là mẹ cũng đã ngủ rồi, mẹ vẫn luôn không ngủ sâu giấc, nếu như bây giờ anh ấy đánh thức mẹ thì chắc là đêm nay bà ấy sẽ mất ngủ, nhưng mà anh ấy lại không mang theo chìa khóa.

Hạ Dụng nghĩ vậy thì quyết định không gõ cửa nữa, mà trực tiếp ngồi xuống, dựa vào tường, anh ấy không ngờ đã qua mười năm mà bà nội vẫn không hết hy vọng, rốt cuộc là vì điều gì?

Chẳng lẽ anh ấy phải đến nhà họ Hạ, túm cổ bà để hỏi cho rõ sao? Nhưng đó là bà nội của anh ấy, cho dù anh ấy có chán ghét bọn họ như thế nào thì cũng không thể bất hiếu như vậy.

Anh ấy cũng không biết là mình đã ngồi bên ngoài bao lâu, đến khi cửa được mở ra thì anh cũng không nghe thấy, chỉ đến khi nghe thấy tiếng hô của mẹ thì anh mới đưa tay lên dụi mắt.

“Dụng, sao con lại ngồi dưới đất?” Mẹ của Hạ Dụng vẫn luôn có thói quen dậy sớm tập thể dục, nhưng khi bà ấy mở cửa, thấy Hạ Dụng đang ngồi ở dưới đất thì bị dọa gần chết, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống để kiểm tra con trai.

“Mẹ, con không sao cả.” Giọng nói của Hạ Dụng có phần khàn khàn, như vậy càng làm cho bà Hạ cảm thấy lo lắng, vội vàng dìu con trai vào nhà.

“Dụng, con sao vậy? Không phải là con có chìa khóa sao? Sao không mở cửa mà vào?” Bà Hạ lo lắng đến muốn khóc.

“Con chỉ là tiện đường qua đây, nên không mang theo chìa khóa, mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng sao? Mẹ đi đi, không cần phải lo lắng cho con.” Cuống họng của Hạ Dụng có chút khó chịu, anh ấy ho khan mấy tiếng làm cho bà Hạ càng lo lắng hơn.

“Cho dù con không mang theo chìa khóa, thì con cũng có thể gọi mẹ xuống mở cửa cho con chứ, con trai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại bị thương, hơn nữa còn gầy đi nữa.” Bà Hạ nhìn thấy con trai bị thương, sắc mặt tái nhợt thì bắt đầu khóc.
Bình Luận (0)
Comment