Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 196

“Quả nhiên cô vẫn còn có ích, mau giúp tôi khiêng cô ta lên đây.” Người phụ nữ đeo kính đen liếc nhìn Khanh Khanh ngồi phía sau, châm chọc nói.

“Hồ Tiêu Lương, cô tự ra mà dẫn vào, tôi đã đưa cô ta tới đây rồi, phần còn lại là việc của cô, Thẩm Khanh Khanh sống hay chết đều không liên quan đến tôi. Tôi phải lái xe đi trước đây, nếu không sẽ bị phát hiện.” La Tiêu Phụng lại không chịu xuống xe, cô ta có ngu đâu, người phụ nữ Hồ Tiêu Lương này điên rồi, cô ta không muốn tự kết liễu cái mạng nhỏ của mình đâu.

“Câm miệng, xuống xe ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Hồ Tiêu Lương gầm nhẹ, đồng thời họng súng đen ngòm trên tay cô ta chĩa thẳng vào La Tiêu Phụng.

“Hồ Tiêu Lương, cô đừng có quá đáng quá, cô đã giết mẹ tôi, giờ tôi dẫn Thẩm Khanh Khanh đến cho cô, cô còn muốn thế nào?” La Tiêu Phụng nói xong, cắn môi trừng mắt nhìn Hồ Tiêu Lương.

“Hồ Tiêu Lương tôi nói lời giữ lời, chỉ cần cô giúp tôi mang Thẩm Khanh Khanh lên tầng thượng, tôi cam đoan sẽ để cô rời đi.” Khẩu súng của Hồ Tiêu Lương chỉ vào La Tiêu Phụng nói.

“Có quỷ mới tin lời cô nói.” Mặc dù La Tiêu Phụng biết lời nói của Hồ Tiêu Lương không đáng tin, thế nhưng lại không thể không nghe theo, cô không muốn chết, vì vậy liền ngoan ngoãn xuống xe.

La Tiêu Phụng dìu Khanh Khanh đã ngất xỉu, hai người đi lên bằng cầu thang bộ, đây là một ngôi nhà cổ, không có thang máy, hơn nữa nơi đây dường như sắp bị phá bỏ để rời đi chỗ khác, bên trong hầu như không còn ai, không hiểu tại sao Hồ Tiêu Lương lại tìm được nơi này.

“Xong rồi, tôi đã giúp cô mang người lên, có thể đi được chưa.” Dốc hết sức lực, cuối cùng La Tiêu Phụng cũng khiêng được Khanh Khanh lên tầng bốn, vừa đặt Khanh Khanh xuống, cô ta liền đi về phía cửa.

“Đứng lại!” Không ngờ, còn chưa bước tới mép cửa, lại bị Hồ Tiêu Lương gọi lại.

La Tiêu Phụng quay lại, buồn bực nói: “Cô Hồ, bà nội Hồ của tôi à, tôi đã khiêng người lên rồi, cô còn muốn tôi làm cái gì nữa?”

“Lấy dây thừng trói cô ta lại.” Một tay Hồ Tiêu Lương cầm súng, một tay chỉ vào sợi dây bên ghế sofa ra lệnh.

La Tiêu Phụng căm tức nghiến răng ken két, cô ta thề, đợi lát nữa rời khỏi đây, cô ta sẽ lập tức báo cảnh sát.

La Tiêu Phụng trói Khanh Khanh trên ghế gỗ, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ đầu bị đánh một phát, cô ta quay đầu chỉ kịp nói đúng một chữ: “Cô” liền ngã trên mặt đất.

Nhìn La Tiêu Phụng ngã xuống dưới đất, trên mặt Hồ Tiêu Lương nở nụ cười ma quỷ.

Nếu cô ta đã không thể sống, vậy thì những người họ La tất nhiên cũng sẽ không thể sống, vừa hay để cho ba mẹ con cô ta có bạn đồng hành trên đường xuống hoàng tuyền.

Lần này Hồ Tiêu Lương tự mình ra tay, trói La Tiêu Phụng và Khanh Khanh chung một chỗ, hai cái ghế dựa lưng vào nhau, miệng hai người đều bị nhét miếng vải rách bẩn thỉu.

Làm xong tất cả những việc này, cô ta lấy chìa khóa xe trên người La Tiêu Phụng rời khỏi căn nhà đó, tất nhiên, trước khi đi, cô ta không quên khóa cửa lại.

Mà vào thời điểm đó, Lăng Duy Khiết đang điên cuồng tìm Khanh Khanh khắp nơi. Ngay cả Vương Trị Văn, Thẩm Hạo Trự với Hạ Dụng cũng tới.

“Chuyện này không dược chậm trễ, hay là báo cảnh sát đi.” Thẩm Hạo Trự nhìn mấy người khác nói.

“Chưa tới 24h, báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.” Mấy ngày nay Hạ Dụng hơi rối loạn, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm.

“Anh rể, em sẽ gọi điện thoại cho bố em, xem ông bảo thế nào, việc chị mất tích chắc chắn có liên quan đến Hồ Tiêu Lương.” Vương Trị Văn sốt ruột nói.

“Đây cũng là một cách, Khiết, giờ chúng ta đi kiểm tra danh sách lịch sử cuộc gọi của Khanh Khanh trước, Khanh Khanh không thể tự nhiên rời nhà đi được, chắc chắn có người gọi điện thoại cho cô ấy.” Thẩm Hạo Trự ở trong phòng đi tới đi lui, rốt cuộc cũng tìm ra được chút manh mối.

La Tiêu Phụng tỉnh lại trong đau đớn, cô ta cử động cơ thể, lập tức nhận ra mình đã bị Hồ Tiêu Lương lừa.

Muốn cử động, nhưng lại không nhúc nhích được, quan sát bốn phía, cô ta liền nhận ra đây là hang ổ của Hồ Tiêu Lương, còn mình đã bị người phụ nữ đáng chết Hồ Tiêu Lương kia lừa.

Đến bây giờ cô ta mới hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu, cái gì gọi là dẫn sói vào nhà, sớm biết người phụ nữ kia độc ác như vậy, cô ta sẽ không gọi điện thoại cho Thẩm Khanh Khanh, càng không giúp cô ta làm Thẩm Khanh Khanh ngất đi rồi đưa đến đây.

“Ưm ưm...” La Tiêu Phụng vừa ưm ưm, vừa muốn xoay chuyển cái ghế, thế nhưng Khanh Khanh vẫn đang hôn mê bị trói ở sau lưng cô ta, nếu như cô ta muốn di chuyển thì phải cõng Khanh Khanh lên, nhưng hai cái chân của cô ta, lại bị trói vào chân ghế, căn bản không nhúc nhích được.

Khanh Khanh cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng đầu vẫn hơi choáng, nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng “ưm ưm...” bên tai.

Từ từ, ký ức trước khi hôn mê xuất hiện trong đầu cô, là Tiêu Phụng, Tiêu Phụng làm cô ngất đi, vì sao?

Nhìn căn phòng xa lạ này, trong lòng Khanh Khanh lập tức hiểu ra, mặc dù biết mình bị lừa, nhưng cô vẫn lo lắng cho hai đứa bé. Một lát sau, cô cũng cảm giác được phía sau mình còn có người, có điều cô không biết đó là ai.

Bởi vì người đánh ngất cô là La Tiêu Phụng, cô không biết ngoài có thù oán với mình ra thì La Tiêu Phụng còn có thù với ai nữa, lẽ nào là hai đứa bé sao?

Khanh Khanh quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào sau lưng mình, khi nhìn thấy mái tóc dài trên vai, biết không phải là hai đứa bé, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng cô không hiểu, nếu như là Hồ Tiêu Lương bắt cóc cô thì còn nói được, nhưng tại sao Tiêu Phụng lại làm như vậy?

Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là chị gái của cô ta, cho dù Tiêu Phụng không coi cô là chị, cô ta cũng không có khả năng làm chuyện này, chưa nói đến bắt cóc là phạm pháp, ít nhất Tiêu Phụng cũng phải có mục đích chứ?

Cho dù cô ta đã từng thích Khiết, nhưng hiện giờ bọn họ đã không thể đến với nhau, Tiêu Phụng chắc cũng biết như vậy, bỏ điều này qua một bên, quan hệ chị em giữa hai cô cũng không có khúc mắc gì khác. Tại sao cô ta phải làm như vậy?

La Tiêu Phụng cũng biết Khanh Khanh đã tỉnh lại, nhưng lúc này muốn nói cũng không nói được, chẳng những không nói được, mà trong miệng còn có mùi ghê tởm, không biết Hồ Tiêu Lương tìm được miếng vải rách ở đâu, cũng không biết nó vốn dĩ được dùng để làm gì.

“Ưm ưm ưm...” La Tiêu Phụng dùng sức ưm ưm, không biết muốn nói gì với Khanh Khanh. Nhưng sau khi Khanh Khanh biết người bị trói phía sau không phải là con trai mình, cô ngồi yên, cũng không nhúc nhích.

Bởi vì cô biết cử động như vậy cũng không có ích lợi gì, chỉ lãng phí sức lực, thà rằng im lặng ngồi nghĩ cách còn hơn.

Buổi trưa, Hồ Tiêu Lương mới quay lại, cô ta đã xử lý xong chiếc xe của Khanh Khanh, thứ nhất cô ta cần tiền, thứ hai, xử lý chiếc xe kia xong sẽ không bị người khác phát hiện.

Nhìn thấy Hồ Tiêu Lương đứng trước mặt mình, trong đầu Khanh Khanh trống rỗng. Tại sao lại là Hồ Tiêu Lương? Tại sao không phải là La Tiêu Phụng, lẽ nào...

“Hai người đều tỉnh rồi à, Thẩm Khanh Khanh, chắc cô không ngờ sẽ có ngày rơi vào tay Hồ Tiêu Lương tôi đúng không.” Hồ Tiêu Lương đi tới, lấy miếng vải rách trong miệng Khanh Khanh ra.

“Có gì mà không ngờ, mục tiêu của cô chẳng phải là tôi sao. Hồ Tiêu Lương, cô nên đi tự thú đi.” Nhìn thấy Hồ Tiêu Lương, Khanh Khanh đã đoán được phía sau mình là ai.

Có một loại người vẫn luôn ngu ngốc như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, La Tiêu Phụng chính là người ngu ngốc kia.

“Tự thú, Thẩm Khanh Khanh, cô tưởng tôi sẽ ngu như vậy sao. Cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ kéo theo cả nhà ba người các người chịu tội thay, một đền ba, tôi quá lãi ấy chứ.” Hồ Tiêu Lương tiến lên, đột nhiên nắm lấy tóc Khanh Khanh cười to.

Hồ Tiêu Lương cố ý giày vò Khanh Khanh, nhưng Khanh Khanh lại không rên một tiếng.

“Thẩm Khanh Khanh, cô muốn trách thì trách em gái tốt của cô. Là cô ta gọi điện thoại nói cho tôi biết cô đã trở về, là cô ta giúp tôi lừa cô ra ngoài, rồi đưa cô đến tay tôi, Thẩm Khanh Khanh, cô có thể thấy đứa em gái này của cô độc ác đến nhường nào, ngay cả chị gái ruột của mình mà cũng mưu tính hãm hại như vậy, cô nói xem cô sống còn có ý nghĩa gì nữa.” Hồ Tiêu Lương hung hăng giựt một nắm tóc của Khanh Khanh, chơi đùa trên tay.

“Đó là do cô quá đê tiện bỉ ổi, Tiêu Phụng chỉ bị mắc bẫy của cô thôi.” Khanh Khanh thản nhiên nói.

“Vậy sao, vậy cô nghe xem em gái tốt của cô nói gì này.” Hồ Tiêu Lương nói xong liền xoay người về phía bên kia, lấy miếng vải rách trong miệng La Tiêu Phụng xuống.

Miệng vừa được tự do, La Tiêu Phụng muốn gọi người cứu mạng, nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Hồ Tiêu Lương, cô ta lập tức liều mạng cắn môi.

“La Tiêu Phụng, mau nói xem cô hận Thẩm Khanh Khanh nhiều như thế nào.” Súng của Hồ Tiêu Lương cọ cọ lên mặt La Tiêu Phụng, di chuyển, cuối cùng dừng trên cằm.

“Hồ Tiêu Lương, cô sẽ gặp báo ứng.” Nước mắt La Tiêu Phụng bắt đầu chảy.

“Đúng vậy, báo ứng, bây giờ cô gọi báo ứng đến ngay đi, ngay cả chị ruột của mình mà cô cũng hãm hại, cô có còn là con người hay không? Giờ tôi mới phát hiện, so với cô, Hồ Tiêu Lương tôi tưởng chừng như là Bồ Tát chuyển thế, ha ha ha...”

“Chị, chị đừng nghe cô ta nói bậy, không phải như vậy đâu, là cô ta ép buộc em, em không hề đồng ý làm chuyện đó, em bị ép buộc...” La Tiêu Phụng khóc lóc giải thích cho mình.

Cô ta tưởng rằng chỉ cần giao Khanh Khanh cho Hồ Tiêu Lương là xong việc, không ngờ Hồ Tiêu Lương không buông tha cả cô ta.

“Tiêu Phụng, đừng khóc, chị không trách em.” Nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tiêu Phụng, không phải Khanh Khanh thấy thương cô ta, cô chỉ không muốn làm đúng ý của Hồ Tiêu Lương, sở dĩ Hồ Tiêu Lương trói hai chị em họ ở đây, đơn giản chỉ vì muốn xem chị em hai người oán hận lẫn nhau.

“Chị, em xin lỗi.” Nghe thấy Khanh Khanh nói không trách mình, La Tiêu Phụng càng thấy hối hận, cô ta nhận ra mình thực sự sai rồi, cô ta không chỉ hại chết mẹ mình, lần này còn hại cả chị gái và chính mình nữa, đều là lỗi của cô ta.

Hồ Tiêu Lương bên này đang cố gắng gây xích mích tình cảm chị em của Khanh Khanh và La Tiêu Phụng, còn Lăng Duy Khiết bên kia thì đang dốc hết sức lực tìm kiếm Khanh Khanh.

“Anh rể, em tra ra rồi, người cuối cùng gọi điện thoại cho chị là La Tiêu Phụng.” Vương Trị Văn từ bên ngoài bước vào, hai mắt hung ác nham hiểm nói.

“Là nó!” Tay Lăng Duy Khiết nắm chặt thành đấm, vừa nghe đến cái tên La Tiêu Phụng, anh lập tức hiểu ra, anh không nên để La Tiêu Phụng ở trong nhà mình.

“Từ đầu đến cuối cô ta chỉ dùng một số điện thoại để gọi cho chị, hơn nữa còn gọi tận năm lần, anh rể, cô ta sẽ thông đồng với Hồ Tiêu Lương hay không?” Vương Trị Văn mạnh dạn suy đoán.

“Gọi lại vào số điện thoại kia.” Lăng Duy Khiết nghiến răng, cầm lấy tờ thông tin điều tra trong tay Vương Trị Văn.

“Đợi đã, Khiết, cảnh sát đã tìm thấy xe của Khanh Khanh.” Lúc này, Thẩm Hạo Trự cũng trở về từ bên ngoài, phía sau anh ta còn có cảnh sát đi theo.

“Chúng tôi đã tập hợp camera giám sát các đoạn đường trong thành phố, phát hiện ra xe của Khanh Khanh, đầu tiên là dừng ở bệnh viện Nhân Ái, chúng tôi đã hỏi bảo vệ ở cổng bệnh viện, khi xe của Khanh Khanh dừng lại, có một cô gái lên xe, chúng tôi cho ông ta xem bức ảnh, xác nhận người lên xe là La Tiêu Phụng...”

“Không cần phải nói những việc đã xảy ra, hiện giờ xe của Khanh Khanh đang ở đâu? Có tìm thấy La Tiêu Phụng hay không?” Lăng Duy Khiết không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp, anh chỉ muốn mau chóng tìm được Khanh Khanh, Hồ Tiêu Lương đã từng giết người, ai mà biết cô ta sẽ ra tay với Khanh Khanh hay không, chỉ khi nào tìm được Khanh Khanh anh mới yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment