Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 3

Tâm trạng Thẩm Khanh Khanh cực kỳ tệ, cô chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn tìm một nơi nào đó khóc thương cho đám cưới lần thứ 3 của mình.

Đám cưới ngày mai chắc chắn phải hủy bỏ rồi, cho dù tên khốn kia không chạy trốn thì cô cũng không muốn tiếp tục nữa. Đang buồn phiền thì tiếng điện thoại vang lên, chẳng cần nhìn cô cũng biết chắc là tài xế.

“Cô chủ, hình như tôi thấy cậu Hà đi ra, có cần ngăn bọn họ lại không?”

“Không cần, cứ để bọn họ đi. Chú La, chú cứ về trước đi, cháu muốn yên tĩnh một mình.” Thẩm Khanh Khanh ngồi trong phòng khách mà lòng trống rỗng.

“Cô chủ, vừa rồi bà chủ gọi điện thoại đến, bà ấy rất lo lắng cho cô, hay là chúng ta trở về đi?” Tài xế La khuyên nhủ trong điện thoại.

“Trở về? Chú La, chú thấy hôn lễ ngày mai còn có thể tiến hành nữa sao?” Thẩm Khanh Khanh tự giễu.

“Cô chủ, bất kể thế nào chúng ta cũng nên về trước đã, cho dù không tiếp tục làm đám cưới nữa thì cũng phải nói với bà chủ một tiếng, ít nhất còn có thể thông báo cho khách khứa.” Chú La kiên nhẫn khuyên răn Thẩm Khanh Khanh.

“Được, vậy thì về. Dù sao cũng đã hai lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Quá tam ba bận, ba lần mới tính là viên mãn.”

Lần nào cũng vậy, hy vọng càng cao thì đả kích càng lớn, thế nên bây giờ cô không hy vọng vào bất cứ thứ gì nữa. Trở về cô sẽ giao ước lại với mẹ, cô không còn muốn kết hôn nữa rồi. Nửa năm qua lần nào cô cũng nghe bọn họ, nhưng cuối cùng không chỉ cô bị tổn thương mà người nhà cũng bị mất mặt.

Ngồi trên xe, nhìn đám nam nữ đang ôm ấp nhau trên đường, Thẩm Khanh Khanh nhíu mày nói: “Chú La, đàn ông ai cũng như vậy sao?”

“Cũng không phải, cô xem bố cô đó, ông ấy và bà chủ bao nhiêu năm nay vẫn rất thương yêu nhau. Chỉ là cô chủ kém may mắn mới gặp phải đám con trai tệ hại như thế, cô chớ để trong lòng, có thể là do duyên còn chưa tới thôi.” Chú La an ủi Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh không nói gì nữa, im lặng suốt đường đi. Lúc về đến nhà thì thấy đèn đuốc trong nhà sáng trưng.

“Bố mẹ, sao bố mẹ còn chưa ngủ?” Thấy bố mẹ ngồi trong phòng khách, Thẩm Khanh Khanh rất bất ngờ, cô nhớ lúc cô đi ra ngoài mẹ cô hình như đã ngủ rồi mà.

“Khanh Khanh, đám cưới ngày mai không thể hủy được, đây đã là lần thứ ba rồi, chúng ta không thể để mất mặt hơn được nữa.” Bà Thẩm rưng rưng nước mắt nhìn con gái.

“Mẹ, chắc chú La đã nói cho mẹ rồi chứ, loại đàn ông này mẹ thấy con có thể lấy làm chồng được à?” Thẩm Khanh Khanh quyết định làm lơ những giọt nước mắt của mẹ, lần nào cô cũng bị những giọt nước mắt ấy thuyết phục, nhưng lần này cô phải kiên quyết phản đối.

“Mỹ Linh, em cũng đừng làm khó con, hãy cho con thời gian, đừng ép nó.” Ông Thẩm khuyên bảo vợ.

“Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, lúc em lấy anh chỉ mới 20 tuổi, Khanh Khanh năm nay đã 22 rồi, nếu lại không…”

Thẩm Khanh Khanh không muốn nghe tiếp nữa, lần nào mẹ cô cũng lấy lí do này. Nhân lúc mẹ cô còn đang làm nũng với bố, cô đi thẳng lên tầng. Cô quyết tâm lần này mẹ có nói gì cũng không thể nghe theo nữa, thế là cô đóng cửa lại, lấy hộ chiếu và hành lý đã thu dọn xong, quyết định bỏ trốn.

Lời của mẹ giúp cô hiểu rõ, bà không hề yêu thương đứa con gái này mà chỉ vì thể diện. Nói đi nói lại thì bà muốn cô kết hôn, lập gia đình cũng là vì thể diện. Biết rõ Hà Anh là tên khốn nạn mà bà vẫn không hủy đám cưới, cô không tin tất cả bà mẹ trên đời này đều không quan tâm đến hạnh phúc của con cái như mẹ cô.
Bình Luận (0)
Comment