Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 66

“Anh hỏi cũng như không, hỏi La Tiêu Phụng còn không bằng anh gọi hỏi 10086.” Đoan Minh Dũng nhận lấy điện thoại của Lăng Duy Khiết, lập tức bấm số gọi 10086.

“Thôi khỏi, hỏi cũng không có ý nghĩ gì.” Lăng Duy Khiết ngồi trên ghế salon nhìn chiếc máy trong tay anh ta.

Anh không ngờ chuyện năm năm trước lại diễn ra một lần nữa. Điều khác biệt chính là năm năm trước Khanh Khanh bị Thẩm Hạo Trự dẫn đi, mà bây giờ vô cùng có khả năng là bị anh chọc giận nên cô mới bỏ đi.

Nghĩ đến chuyện họ vất vả lắm mới có thể gặp lại nhau, Lăng Duy Khiết âm thầm thề với lòng, bất luận như thế nào cũng phải tìm Khanh Khanh về, quyết không thể để bi kịch năm đó tái diễn một lần nữa.

Lăng Duy Khiết gọi đến nhà họ Thẩm, còn chưa kịp hỏi gì, bà Thẩm đã hỏi anh là có phải Khanh Khanh đã trở về rồi không? Lăng Duy Khiết chỉ có thể ậm ừ trả lời cho có, sợ bà Thẩm muốn nói chuyện điện thoại với cô, nên chỉ vừa nói được vài câu anh đã viện cớ cúp máy.

Mà lúc này, bên phía Đoan Minh Dũng cũng đã có kết quả.

“Khiết, buổi chiều quả thực chị dâu đã gọi điện thoại cho anh, hơn nữa thời gian trò chuyện khoảng hơn một phút, xem ra sự tình đã rõ ràng rồi.” Đoan Minh Dũng trả lại điện thoại cho Lăng Duy Khiết, dáng vẻ kia cứ như là đang muốn nói em không đoán sai đúng không.

“Biết vậy thì có ích gì đâu cơ chứ? Bây giờ tôi chỉ muốn biết Khanh Khanh đang ở đâu mà thôi?” Lăng Duy Khiết đứng lên, trông như muốn ra ngoài đi tìm Khanh Khanh.

“Chờ đã, Anh Khiết, anh có biết là chị dâu đã đi đâu không?” Đoan Minh Dũng hỏi với theo từ phía sau.

“Tôi sẽ tìm được cô ấy.” Lăng Duy Khiết đáp lời mà chẳng thèm quay đầu lại.

Đoan Minh Dũng chạy theo anh, lớn tiếng nói: “Nếu như chị ấy trở về Italy thì sao?”

“Tôi đến sân bay xem thử.” Lăng Duy Khiết hơi sững sờ, rồi quyết đoán nói.

“Chờ em với, em đi cùng với anh.” Đoan Minh Dũng vội vàng đóng cửa lại rồi nhanh chóng đuổi theo. Lúc này xe của Lăng Duy Khiết đã bắt đầu khởi động, anh ta không đi xe của mình nữa, mà mở của xe của anh ra nhảy lên.

May mà thời gian kẹt xe nhất cũng đã trôi qua, hơn một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc bọn họ cũng đến được sân bay. Hai người chia nhau ra hành động, Lăng Duy Khiết đi xem lịch trình các chuyến bay, Đoan Minh Dũng thì đến quầy lễ tân tra thử Khanh Khanh đã lên máy bay chưa.

Từ thời gian của Khanh Khanh mà dự đoán, chắc chắn cô không lên kịp chuyến bay đến Florence, dù cho đến các thành phố khác cũng không thể nào kịp giờ.

Như vậy có lẽ cô vẫn còn ở đây? Nếu như cô chỉ đơn thuần là tức giận thì hoàn toàn không cần thiết phải trở về Italy. Hay là cô đến khách sạn nào đó ở rồi?

Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ tối, nên tiếp tục chờ ở sân bay hay về nhà chờ tiếp đây?

Ngay lúc Lăng Duy Khiết đang phân vân không biết nên đi hay ở, Đoan Minh Dũng thở hồng hộc chạy ra: “Anh Khiết, nguy rồi, Khanh Khanh đã ngồi chuyến bay cuối cùng tới Los Angeles rồi.”

“Cái gì? Cô ấy đi Los Angeles, đã đi thật rồi sao?” Trong đầu Lăng Duy Khiết ầm lên một tiếng, giống như là bom nổ tung trong đầu vậy.

Đi Los Angeles, cô thực sự định đi luôn không về nữa? Cô định từ bỏ tình cảm của hai người, quên luôn cuộc hôn nhân của họ?

“Đúng vậy, bây giờ nên làm cái gì đây? Anh có muốn bay chuyến sớm nhất đến Los Angeles vào ngày mai không?” Đoan Minh Dũng không ngờ rằng mọi chuyện lại lớn đến mức này, Khanh Khanh chưa hề nói tiếng nào mà đã bỏ đi rồi.

“Chúng ta đi về thôi.” Lăng Duy Khiết im lặng, đi về phía bãi đậu xe.

“Anh Khiết, anh không đuổi theo hả? Ít nhất anh cũng phải giải thích một chút chứ, sao lại cứ để chị ấy hiểu lần như vậy? Chẳng lẽ anh muốn đợi thêm một lần năm năm nữa hay sao?” Đoạn Minh Dũng chậm chạp đi theo phía sau, nhẹ giọng khuyên bảo.

“Không chờ nữa, nếu như đây là quyết định của cô ấy, vậy thì anh sẽ tôn trọng.” Lăng Duy Khiết giận dỗi nói.

“Không phải, em cảm thấy chuyện này không thể chỉ trách mỗi mình Khanh Khanh được. Còn La Tiêu Phụng kia nữa, hay là chúng ta đi hỏi thử buổi chiều cô ta đã nói gì trong điện thoại, như vậy có thể đoán được nguyên nhân chị dâu bỏ đi rồi.” Đoan Minh Dũng giữ chặt cửa xe, không chịu để Lăng Duy Khiết rời đi.

Lăng Duy Khiết ngồi trên xe, nếu không phải chìa khóa đã bị Đoan Minh Dũng lấy mất, có lẽ lúc này bọn họ đã trên đường trở về rồi. Nhưng mà ngồi xuống xong, bình tĩnh nghĩ lại, anh cảm thấy Đoan Minh Dũng nói không sai. Khanh Khanh đi đến Los Angeles, nếu như anh không đến đón Khanh Khanh về, vậy thì chẳng biết đến khi nào họ mới có thể gặp lại, có khi còn xuất hiện tình địch nữa ấy chứ.

Anh tự hỏi lòng mình, nếu Thẩm Hạo Trự biết Khanh Khanh tới Mỹ, có phải là anh ta sẽ bay qua đó ngay lập tức hay không?

Nghĩ đến các loại hành vi quá khích của Thẩm Hạo Trự thì đáp án chính là khẳng định, anh hít một hơi thật sâu, nói với Đoan Minh Dũng: “Tôi đi Los Angeles, công ty giao cho cậu đó.” Giọng của Lăng Duy Khiết tràn đầy lửa giận. Anh đá văng cửa xe ra.

“Anh Khiết, nhìn thấy chị dâu thì đừng có tức giận như vậy. Phụ nữ có đôi khi giống như con nít vậy, anh cứ dỗ dành nhiều tí là được rồi.” Đoan Minh Dũng đi theo ở phía sau, lải nhải giống như mẹ già.

“Đây không phải là chuyện tính tình trẻ con, cô ấy như vậy là trốn nhà bỏ đi! Là trốn nhà bỏ đi.” Lăng Duy Khiết tức giận quát lên: “Tóm lại thì tôi đã làm cái gì cơ chứ? Cô ấy chẳng thèm nói câu nào đã biến mất như vậy, rốt cuộc cô ấy có coi tôi là chồng của mình không? Trong lòng cô ấy có tôi hay không?”

Lăng Duy Khiết tức giận hét lên. Đoan Minh Dũng im lặng nghe anh gào xong, mới vỗ vai anh nói: “Anh Khiết, từ đây đến Los Angeles khoảng mười mấy tiếng, trong khoảng thời gian đó, anh có thể cẩn thận suy nghĩ thử, em cảm thấy chuyện lần này không thể chỉ trách chị dâu. Em không tin anh không nhìn thấy được ý đồ của La Tiêu Phụng. Không phải lần trước anh điều cô ta đi là bởi vì nguyên nhân này hay sao?”

Đoan Minh Dũng không nói nhiều, anh ta tin tưởng nhất định trong lòng Lăng Duy Khiết cũng hiểu. Vốn dĩ có thể hạnh phúc nhưng mà anh lại cứ gọi La Tiêu Phụng kia về dù cho anh có lí do gì thì đây cũng là nguyên nhân khiến Khanh Khanh rời đi.

Lăng Duy Khiết lên chuyến bay đi Los Angeles, lúc này cách thời gian cô đi đã là mười mấy tiếng. Khanh Khanh đã đến Los Angeles rồi, không biết có khi nào cô đã lên chuyến bay đi tới Florence rồi hay không?

Suốt quãng đường kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ này, Lăng Duy Khiết rất mâu thuẫn. Anh biết nguyên nhân vì sao nhưng mà La Tiêu Phụng là con gái của kẻ thù, ra tay từ chỗ cô ta là cách đơn giản và hiệu quả nhất.

Chẳng lẽ anh phải đến Mỹ tìm người phụ nữ kia sao? Trong chớp mắt, đầu Lăng Duy Khiết chợt lóe lên một suy nghĩ, có khi là Khanh Khanh không phải muốn về Italy mà là đi tìm mẹ đẻ của cô.

Lăng Duy Khiết vì khả năng này mà thầm vui vẻ. Nếu thật là như vậy thì chuyện này đã khác rồi. Anh còn nhớ mấy ngày trước, anh đã đồng ý với Khanh Khanh là sẽ dẫn cô đến Mỹ để tìm mẹ đẻ.

Mười mấy tiếng di chuyển này đã làm Lăng Duy Khiết sốt ruột vô cùng. Cuối cùng anh cũng hiểu rõ rằng không riêng gì phụ nữ, chỉ cần là con người thì đều sẽ có những suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Lăng Duy Khiết vội vàng mở dây an toàn của mình ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Khanh Khanh. Quả nhiên giống như là những gì anh dự đoán, di động của cô đã mở máy. Nói như vậy, lúc trước tắt máy cũng không phải vì muốn đi khỏi anh mà là bởi vì cô đang ở trên máy bay.

Sau khi Khanh Khanh đến Los Angeles vào ở một khách sạn, chờ Thẩm Hạo Trự đến. Vừa mới ngủ dậy đang chuẩn bị đi ăn cơm thì di động lại vang lên.

Nhìn dãy số đang hiển thị, cô hơi chần chờ, là số điện thoại của Khiết. Ngày hôm qua cô gọi cho anh mấy lần mà anh đều không nghe máy, bây giờ anh còn gọi cho cô làm gì?

Nghĩ đến giọng điều vênh váo tự đắc của La Tiêu Phụng ngày hôm qua, Khanh Khanh thật sự không muốn nghe điện thoại, nhưng mà lí trí không thể thắng được tình cảm, cuối cùng cô vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Vợ à, em đang ở đâu? Xin lỗi, anh đã hứa là sẽ cùng em đến tìm mẹ.” Không có người ngoài, Lăng Duy Khiết phát hiện lời xin lỗi cũng không phải khó nói giống như anh từng nghĩ.

Khanh Khanh nhẫn nhịn không đáp nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được. Sau khi Lăng Duy Khiết nói xin lỗi mấy lần cuối cùng cô cũng mở miệng: “Em đang ở Los Angeles, em định đi tìm mẹ.”

“Vợ à, anh đã bảo là sẽ đi cùng em mà, nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu?” Nghe được giọng nói của cô, cuối cùng trái tim Lăng Duy Khiết cũng đã bình tĩnh lại.

Trong lòng Khanh Khanh đau đớn, cô muốn hỏi tại sao hôm qua người nghe điện thoại lại là La Tiêu Phụng nhưng những lời ghen tuông như vậy có muốn cũng khó thốt được nên lời. Hơn nữa cô nghĩ rằng Lăng Duy Khiết nên chủ động giải thích mới đúng, bởi vậy nhịn đau nói: “Không cần, anh cứ làm việc của mình đi, em định tìm mẹ xong rồi sẽ trở về Italy, đơn từ chức em đã kí xong và gửi đến công ty rồi.”

“Vợ à, em định từ chức như vậy sao? Ngay cả một câu cũng không nói?” Lăng Duy Khiết cố kìm lại cơn giận của mình tiếp lời: “Dù cho muốn phán tử hình thì ít nhất cũng phải có lí do chứ? Anh đã làm sai điều gì sao, xin em hãy nói cho anh biết, anh nhất định sẽ sửa.”

“Anh không có sai, là do em không quen cuộc sống hai người, xin lỗi, hay là chúng ta…”

Lăng Duy Khiết ngang ngược ra lệnh trong điện thoại: “Không cho phép em nói ra mấy chữ như ly hôn hay sai lầm gì kia, mau cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu, anh đã đến Los Angeles rồi, mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn.”

Khanh Khanh im lặng, Lăng Duy Khiết có dự cảm cô muốn cúp điện thoại, bởi vậy lập tức lớn tiếng nói: “Thẩm Khanh Khanh, nếu như em dám cúp điện thoại, mặc kệ em đi đến đâu, anh cũng sẽ đuổi theo em.”

Khanh Khanh thu tay lại, cô không sợ Lăng Duy Khiết đi tìm mình nhưng mà sợ anh sẽ cướp con của cô.

Thấy Khanh Khanh không đáp lại, Lăng Duy Khiết vội đến mức hét lên: “Thẩm Khanh Khanh, dù cho em thật sự muốn ly hôn thì cũng phải gặp mặt để bàn bạc, nếu không thì đừng mong anh sẽ kí tên.”

“Được rồi, em ở khách sạn Four Season, phòng số 1526.”

Lúc này Lăng Duy Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi xe đi đến khách sạn Four Season.

Biết Lăng Duy Khiết sắp đến đây, Khanh Khanh ngồi yên trong phòng không dám đi đâu. Trên thực tế cô vẫn hơi băn khoăn. Cô không ngờ rằng anh sẽ đến nhanh như vậy, thậm chí còn nhanh hơn cả Thẩm Hạo Trự.

Cô lo lắng đến lúc đó hai người đó sẽ chạm mặt nhau. Mấy tiếng trước Thẩm Hạo Trự có gọi nói đang quá cảnh ở Tokyo. Bây giờ cô chỉ hi vọng là bọn họ sẽ không chạm mặt nhau mà thôi.

Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, vốn định gọi điện thoại về Italy, thế nhưng chuyện tình cảm như thế này mà mang đi hỏi James thì không được thích hợp cho lắm, xem ra không thể làm gì khác ngoài việc chờ Lăng Duy Khiết đến rồi lại tính tiếp.

Cô thừa nhận là chính mình ghen tuông. Trước giờ cô không hề biết mình lại có thể ghen đến mức ấy. Cho dù năm đó, trước khi cử hành hôn lễ chú rể đã bỏ trốn cùng người phụ nữ khác, thậm chí nhìn thấy bọn họ lăn lộn trên giường mặt cô cũng chưa từng đổi sắc. Thế nhưng bây giờ, chỉ là thư kí của Lăng Duy Khiết nhận điện thoại của anh, cô đã giống như là người bị bệnh tim vậy, không thể nào thở được.

Trong lòng Khanh Khanh cực kì hỗn loạn, thế những lúc này Lăng Duy Khiết đã đến nơi rồi, hơn nữa còn đang gõ cửa: “Vợ à, là anh, mở cửa đi.”

Hít vào thở ra mấy lần, Khanh Khanh vỗ nhẹ lên gò má của mình rồi mới mở cửa ra.

“Vào đi.”

“Chỉ như vậy thôi à? Thẩm Khanh Khanh, em bỏ nhà trốn đi, không phải nên giải thích gì đó cho người làm chồng như anh sao?” Chờ Thẩm Khanh Khanh khóa cửa lại rồi anh quay sang giả vờ hung ác nói với cô.

“Em có gọi điện thoại cho anh, hơn nữa còn gọi rất nhiều nhưng mà ban đầu thì anh không nghe máy, sau đó lại đưa cho thư kí nghe. Em cho rằng anh không muốn gặp lại em, thế cho nên em đành biết điều mà rời khỏi…” Khanh Khanh cúi đầu tủi thân nói.

“Cũng chỉ vì thế thôi? Chỉ vì anh không nghe điện thoại của em mà em lại bỏ nhà trốn đi? Ngay cả một câu cũng không nói với anh. Thẩm Khanh Khanh, rốt cuộc em có coi anh là chồng của em không hả?” Lăng Duy Khiết gào lên xong liền kéo Khanh Khanh lại ôm vào trong lòng, giống như là muốn khảm cô vào trong thân thể của anh vậy.
Bình Luận (0)
Comment