Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 71

Mặc dù dọc đường La Tiêu Phụng nói chuyện không ngừng, nhưng Lăng Duy Khiết cũng không nghe lọt được bao nhiêu. Anh vốn không có quá nhiều hứng thú với chuyện nhà cô ta. Hiện giờ điều anh nghĩ đều là làm thế nào trả thù người đàn bà kia, đương nhiên mời sát thủ giết bà ta là trực tiếp nhất, nhưng điều này sẽ không đạt đúng mục đích của anh, anh không cần bà ta chết, anh muốn bà ta sống không bằng chết.

Nếu tình cảm vợ chồng bọn họ tốt, vậy thì anh sẽ khiến cho chuyện xảy ra với mẹ mình năm đó tái diễn trên người người đàn bà kia, ngoài ra cũng sẽ ra tay với La Tiêu Phụng - cô con gái mà bà ta càng yêu thương này, khiến bà ta phải chịu đả kích thật lớn. Anh muốn một mũi tên bắn trúng hai đích.

Xem ra La Tiêu Phụng đã tính toán chu đáo hết rồi, đặt khách sạn cũng là khách sạn Giang Cảnh năm sao. Chút tiền ấy đối với Lăng Duy Khiết mà nói không đáng là gì nhưng anh vẫn khó chịu trước mưu kế của La Tiêu Phụng, những thứ này anh đều nhớ kỹ, đến lúc đó sẽ trả lại gấp bội.

"Bố, mẹ, thật xin lỗi, chúng con tới muộn." La Tiêu Phụng kéo cánh tay Lăng Duy Khiết đi tới mỉm cười với một cặp vợ chồng trung niên.

Nhìn người phụ nữ La Tiêu Phụng gọi là mẹ, Lăng Duy Khiết sợ run lên, có loại cảm giác rất quen thuộc.

"Chú, dì, chào mọi người." Lăng Duy Khiết vươn tay, nắm tay người đàn ông ngoại quốc kia.

"Được, người trẻ tuổi, chuyên tâm với sự nghiệp là tốt, chúng ta vào trong nói chuyện đi." Bà La nhìn Lăng Duy Khiết chỉ một chút, hoàn toàn khác khi trước mẹ Khanh Khanh gặp anh.

Người đàn bà này quả nhiên không hề tầm thường, nhìn qua chính là dáng vẻ khôn khéo giỏi giang, cũng khó trách năm đó bố thua trong tay bà ta.

"Mẹ, hai người thật sự đến Trung Quốc sao không gọi điện báo cho con biết sớm, mà nhất định phải xuất hiện bất ngờ thế này." La Tiêu Phụng gắt giọng.

"Không bất ngờ sao mẹ biết con có gạt mẹ hay không, đã lớn như vậy rồi cũng vẫn không nghe lời, lúc trước bảo con đừng về nước thì con cứ khăng khăng đòi về làm thư ký nhỏ. Giờ nhìn con xem, đã gầy thành cái dạng gì rồi." Sau khi ngồi xuống, mẹ của La Tiêu Phụng bắt đầu lải nhải.

"Con van mẹ đấy, người con đâu có gầy như vậy, mẹ xem, chỗ nào cũng là thịt, con còn đang hi vọng bản thân thực sự gầy một chút đây." La Tiêu Phụng bĩu môi, nhưng một đôi tay vẫn không buông cánh tay Lăng Duy Khiết ra, cũng không biết là muốn mượn cớ chiếm lợi từ Lăng Duy Khiết, hay là muốn biểu lộ ân ái trước mặt cha mẹ mình.

Trước khi ăn, mẹ La Tiêu Phụng nói ngay vào điểm chính: "Anh Lăng, thân là trưởng bối, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh, anh và Tiêu Phụng nhà tôi đã hẹn hò bao lâu rồi? Có quyết định kết hôn hay không? Người trong nhà còn có những ai? Sau khi Tiêu Phụng gả cho anh có cần sống cùng cha mẹ chồng hay không?"

Lăng Duy Khiết thật sự bị hỏi đến choáng váng, anh không nghĩ tới người đàn bà này lại trực tiếp như vậy, huống chi La Tiêu Phụng ngay từ đầu chỉ nói là gặp mặt, cũng không nói gặp mặt này sẽ nói tới chuyện cưới xin.

Nhưng may mắn anh cũng coi như có kinh nghiệm ở phương diện này, cũng không thất thố, chỉ hỏi lại: "Dì à, thời gian chúng con quen biết nhau cũng không lâu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng con, cha mẹ con cũng không ở đây, cho nên dì có hơi lo lắng quá rồi." Để tránh người đàn bà này có lòng cảnh giác, Lăng Duy Khiết cũng không nói ra tình huống trong nhà mình, chỉ đáp lời mơ hồ.

Hơn nữa bà ta nhắc tới chuyện kết hôn, ngược lại khiến kế hoạch của Lăng Duy Khiết càng hoàn mỹ hơn. Trước anh thật không nghĩ tới, nhưng sau khi được mẹ của La Tiêu Phụng nhắc nhở, anh cảm thấy đây mới là chiêu trực tiếp nhất, cũng là nhanh nhất.

Anh muốn cho bà ta một kích trí mạng ngay trong hôn lễ, chẳng những ruồng bỏ con gái bà ta, hơn nữa còn muốn vạch trần chuyện xấu bà ta làm năm đó.

Lăng Duy Khiết trả lời vô cùng lắt léo, hơn nữa anh cũng không bại lộ gia đình của mình. Cao hứng nhất phải kể tới La Tiêu Phụng, chẳng qua cô ta có chút nghi hoặc, cảm giác như đang nằm mơ.

Không biết Lăng Duy Khiết nói với mẹ mình là sự thật hay chỉ vì giúp cô ta ứng phó với mẹ mà thôi.

Lăng Duy Khiết đã đồng ý với Khanh Khanh sẽ về sớm một chút, thế nhưng một lần ngồi này đến tận nửa đêm, dù có không thích La Tiêu Phụng thế nào, đàn ông vẫn nên có phong độ vốn có.

"Lên xe đi, tôi đưa cô về." Gương mặt Lăng Duy Khiết lạnh nhạt, lạnh lùng nói.

"Không sao, nếu tổng giám đốc có việc, em có thể tự đón xe về được." Tuy La Tiêu Phụng nói như vậy, nhưng vẫn mở cửa ngồi vào trong xe.

"Ngậm miệng, còn già mồm nữa nữa ngày mai đừng có đi làm." Lăng Duy Khiết đen mặt nói.

La Tiêu Phụng chột dạ xin lỗi: "Thực xin lỗi, em... em thật sự không biết mẹ của em sẽ nhắc tới chuyện kết hôn."

Cô ta thật sự không biết mẹ mình sẽ nhắc tới chuyện kết hôn, khi ấy cô ta cũng sợ hãi, may mắn Lăng Duy Khiết đã chặn giúp cô ta.

"Ngậm miệng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi. La Tiêu Phụng, cô nghe kỹ cho tôi, không có lần sau, nếu không chính cô tự rời khỏi Lăng Vân đi." Lăng Duy Khiết hung hăng cảnh báo La Tiêu Phụng, thật ra chính anh cũng chột dạ, hơn nữa trong lòng rất loạn, anh không biết phải giải thích với Khanh Khanh thế nào.

"Thật xin lỗi, ngày mai em sẽ giải thích với mẹ." La Tiêu Phụng cúi đầu cắn môi thì thầm.

"Là sao? Cô nói cho tôi biết cô muốn giải thích thế nào đây?" Lăng Duy Khiết dừng xe trước khu tập thể, anh chẳng thèm quan tâm La Tiêu Phụng, chẳng qua không nỡ từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nhưng nếu quả thật đáp ứng bà ta kết hôn, chuyện lớn như vậy Khanh Khanh không thể không biết.

Nếu anh nói rõ chân tướng cho Khanh Khanh, Khanh Khanh có thể phối hợp với anh không đây?

"Em sẽ thẳng thắn với bọn họ, ngày mai em sẽ viết đơn xin từ chức, sẽ ngoan ngoãn về Mỹ xem mắt với bọn họ." La Tiêu Phụng cúi đầu, điềm đạm nói.

Nhìn La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết giả bộ mềm lòng nói: "Thôi, trước tiên như vậy đi, hôm nay có thể giấu được bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đến mức ở lại Trung Quốc chứ."

La Tiêu Phụng thấp thỏm nhỏ giọng hỏi, "Nhưng lỡ như mẹ em trước khi về nước hỏi lại lần nữa thì sao?"

Cô ta vốn cho rằng Lăng Duy Khiết sẽ nổi trận lôi đình, trên thực tế Lăng Duy Khiết vẫn giúp cô ta che dấu, đáy lòng cô ta có thêm một tia mong đợi, thêm một giấc mộng đẹp về bạch mã hoàng tử.

Lăng Duy Khiết chính là tình nhân trong mộng của mỗi cô gái, bất kể từ bề ngoài hay gia thế đều là tốt nhất, nếu quả thật có bạn trai như vậy, thật sự có thể gả cho một người đàn ông như vậy, cho dù bắt cô giảm đi mười năm tuổi thọ cô ta cũng nguyện ý.

"Tự cô nghĩ cách đi, xuống xe." Lăng Duy Khiết bình tĩnh lạnh lùng nói, cho La Tiêu Phụng một tia hi vọng.

Mặc dù Lăng Duy Khiết bảo La Tiêu Phụng xuống xe nhưng cô ta dường như có chút không muốn, nghiêng đầu đối mặt với Lăng Duy Khiết, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc, hôm nay quả thật cảm ơn anh, tất cả phí tổn hôm nay có thể trả góp được không? Dùng tiền lương của em trả?"

"Xem biểu hiện của cô, cô La, hiện giờ cô có thể xuống xe chưa?" Lăng Duy Khiết thản nhiên nói.

Anh không phải loại đàn ông keo kiệt, dù không thích nhưng anh cũng sẽ không đòi tiền cô ta, nhưng nếu anh nói như vậy đến lúc đó nếu công việc làm tốt, coi như thành tiền thưởng cuối năm cho cô ta.

"Cảm ơn tổng giám đốc, đã trễ lắm rồi, em cũng không tiện mời anh tách cà phê nữa, ngủ ngon." La Tiêu Phụng nhìn đồng hồ trên cổ tay, một lần nữa tỏ vẻ cảm ơn mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Khi cô ta xoay người một cái, Lăng Duy Khiết lập tức nhấn ga, nhanh chóng chạy về nhà.

Khi Lăng Duy Khiết về đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng. Anh nhẹ nhàng mở cửa, đèn trong phòng vẫn sáng, Khanh Khanh nhất định còn đang chờ anh.

Trong lòng Lăng Duy Khiết cảm thấy đau lòng, muốn nói tiếng xin lỗi lại phát hiện Khanh Khanh đang ngủ trên ghế sô pha.

Anh sợ đánh thức cô, thậm chí đến cả dép cũng không xỏ, chân không đi trên thảm trải sàn, thấy Khanh Khanh quả thật đang dựa ghế sô pha ngủ say, trong lòng xúc động và đau lòng khó diễn tả bằng lời.

Đây là lần đầu tiên có người chờ mình như vậy, trong lòng ấm áp, cảm giác vô cùng ấm áp.

Anh quỳ trước ghế sô pha, như muốn hôn trán Khanh Khanh, lúc này đã bắt đầu liền không thể ngừng, trước khi anh báo được thù lớn, sau này những hôm như thế này sẽ có thể thường xuyên xảy ra.

Nắm lấy tay Khanh Khanh, trong lòng có ngàn vạn tiếng xin lỗi, có ngàn vạn câu thực xin lỗi, chỉ hi vọng Khanh Khanh có thể hiểu được.

Anh đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy cô, có thể vì quá mệt mỏi nên cô không có dấu hiệu tỉnh lại. Lăng Duy Khiết đau lòng đắp kín chăn cho cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đi từ trong phòng tắm ra, Lăng Duy Khiết cũng không lập tức ngủ, ngược lại thay đồ ngủ đi vào phòng sách.

Trong phòng sách, Lăng Duy Khiết mở nhật ký - di vật của bố mình, tâm trạng càng nặng nề hơn, càng kiên định với kế hoạch báo thù của mình.

Nhìn thời gian đã là hai giờ bốn mươi phút sáng, Lăng Duy Khiết lại không buồn ngủ chút nào, thù phải báo, nhưng phải nói với vợ thế nào đây?

Anh vốn định rót ly cà phê, khi qua phòng ăn lại nhìn thấy ngọn nến vẫn đốt trên bàn cơm như cũ, còn có bò bít tết đã sớm nguội lạnh.

Lăng Duy Khiết ngạc nhiên nhìn bữa tối phong phú trên bàn cơm, trong mắt lại thấy chua xót, một người vợ tốt như vậy, một mái nhà ấm áp như vậy, đây không phải điều anh vẫn luôn kỳ vọng đây sao.

Nhưng nếu báo thù, tất cả những điều này có thể sẽ biến mất, đáng không? Anh không ngừng tự hỏi mình.

Không, không thể để Khanh Khanh biết, anh không thể đánh mất Khanh Khanh, chỉ cần giấu Khanh Khanh là được. Huống hồ Khanh Khanh không đi làm, muốn giấu cô cũng không khó.

Nhưng nếu như chỉ lặng lẽ cử hành hôn lễ với La Tiêu Phụng, như vậy không đạt được hiệu quả mà anh muốn. Nếu dựa tiến hành dựa theo kế hoạch của anh, Khanh Khanh tất sẽ biết, cho dù Khanh Khanh không ra khỏi cửa, sợ rằng trên mạng cũng sẽ có thông tin, anh thậm chí muốn đăng báo, phải làm thật oanh động, hiệu quả sẽ càng thể hiện rõ hơn.

Hoặc là để Khanh Khanh về Italy, hoặc tới chỗ mẹ của cô ở Mỹ cũng được, đợi mối thù lớn của anh báo xong, sau này sẽ đón Khanh Khanh trở về.

Nghĩ như vậy, Lăng Duy Khiết không còn phiền não nữa, đúng lúc thấy hơi đói, mặc dù bò bít tết đã sớm lạnh, nhưng đây là tâm ý của vợ, Lăng Duy Khiết ngồi trước bàn ăn, bắt đầu có khẩu vị ăn.

Bò bít tết này vốn chỉ có sáu phần chín, sau khi nguội đi không phải khó ăn bình thường, nhưng khi nhìn tướng Lăng Duy Khiết ăn lại giống như mỹ thực tốt nhất thiên hạ này.

"Khiết, anh về rồi sao?" Khanh Khanh đứng trước cửa phòng ăn, ánh mắt ẩm ướt nhìn Lăng Duy Khiết. Sau khi cô tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên giường, liền hiểu rõ Lăng Duy Khiết đã về, nhưng anh không ở trong phòng, nhìn thấy ánh sáng đèn phòng sách, cô lại muốn xuống bếp làm đồ ăn khuya cho Lăng Duy Khiết, không ngờ lại thấy anh đang ăn bò bít tết đã nguội.

"Thật xin lỗi, anh về trễ." Lăng Duy Khiết đã dao và nĩa xuống xin lỗi Khanh Khanh.

"Không sao, cái đó... đã lạnh mất rồi, để em làm lại một lần nữa." Khanh Khanh muốn lấy đĩa đồ ăn trước mặt Lăng Duy Khiết, nhưng Lăng Duy Khiết đã ôm cô vào trong ngực.

"Sau này không cần phải chờ anh về như vậy nữa, làm vậy anh sẽ đau lòng." Lăng Duy Khiết khẽ vuốt ve mái tóc dài của Khanh Khanh, vô cùng thâm tình nói.
Bình Luận (0)
Comment