Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 90

Lúc này Khanh Khanh đã ngồi vào xe, thấy La Tiêu Phụng đi ra, lòng cô phức tạp khôn kể. Cô thật sự mong rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, vậy thì La Tiêu Phụng sẽ không phải là em gái của cô.

Nhưng giờ bỗng nhiên lại có thêm một cô em gái, còn là tình địch, khiến cô phải nhận mẹ kiểu gì đây? Huống chi mẹ đã từng gặp Khiết rồi. Nếu lúc này họ cùng nhau đi vào thì mẹ sẽ nghĩ Khiết như thế nào?

“Em nghĩ nhiều quá đấy.” Vẻ mặt Lăng Duy Khiết bình tĩnh. Vốn định lên xe, nhưng lại bị La Tiêu Phụng kéo lại.

“La Tiêu Phụng, cô đừng tự đa tình nữa được không? Tôi không có khả năng thích cô, càng không có khả năng cưới cô!” Vẻ mặt Lăng Duy Khiết bình tĩnh. Giờ đã khác lúc trước rồi, Khanh Khanh đã mang thai. Nếu khiến Khanh Khanh ghen mà nổi giận thì sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Huống chi giờ đây anh đã không còn tâm trạng nào mà trả thù nữa. Với anh mà nói, sức khỏe của Khanh Khanh mới là quan trọng nhất. Chuyện trả thù đã đợi suốt hai mươi năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao.

Nhìn Lăng Duy Khiết và La Tiêu Phụng ở ngoài xe, một người lạnh lùng một người nhiệt tình, Khanh Khanh cảm thấy rất mâu thuẫn. Từ tâm lý mà nói thì cô mong rằng Lăng Duy Khiết lên xe ngay bây giờ rồi cùng nhau rời đi.

Nhưng La Tiêu Phụng là em gái của cô. Lý trí nói với cô rằng mình nên xuống xe, nhận mẹ và em gái. Nhưng đối với cô mà nói, em gái và mẹ quá nằm ngoài dự đoán rồi, tạm thời cô không có dũng khí để nhận họ.

Nhìn Lăng Duy Khiết đẩy La Tiêu Phụng ra, nhìn ánh mắt La Tiêu Phụng đong đầy nước mắt, Khanh Khanh mềm lòng, không ngờ lại nói: “Khiết, anh cùng vào với em ấy đi.”

“Vợ à, em…?” Lăng Duy Khiết khó hiểu nhìn Khanh Khanh, không biết lúc này cô đang nghĩ gì.

“Nói thế nào thì cô ấy cũng là em gái của em. Không nói đến những thứ khác, cô ấy cũng nên gọi anh là anh rể. Tạm thời em không có dũng khí để đối mặt với chuyện này, anh đi vào hỏi thăm bà ấy giúp em, tại sao năm đó bà ấy lại muốn vứt bỏ em.” Khanh Khanh nằm trong xe nói với Lăng Duy Khiết.

“Thế được rồi. Anh sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Lăng Duy Khiết nghiêng đầu nhìn Khanh Khanh, rốt cuộc quyết định đi gặp La Mị Quỳnh.

Nói thật, có Khanh Khanh ở đây nên những lời này anh cũng không hỏi được. Giờ không có Khanh Khanh, bất kể có hỏi hay không thì cũng không gây tổn thương cho Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết xuống xe rồi đi về phía La Tiêu Phụng, giọng nói lạnh lùng: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”

“Không phải anh đã bảo em là đừng tự đa tình sao? Thế anh còn tới đây làm gì?” La Tiêu Phụng cắn môi, hung tợn trừng Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết không thèm quan tâm tới cô ta, đi thẳng vào trong sân, còn La Tiêu Phụng thì quay đầu oán hận trừng Khanh Khanh.

Ả còn tưởng rằng họ đã trở mặt với nhau rồi, không ngờ lại vẫn ở bên nhau. Họ tới đây làm gì? Ra oai với ả à? Chết tiệt! Thẩm Khanh Khanh, mày nhớ kỹ cho tao, tao sẽ không cho mày thoải mái đâu.

“Bố mẹ, Khiết đến rồi!” Thấy Lăng Duy Khiết sắp vào nhà, La Tiêu Phụng thế mới nhanh chóng chạy tới kêu to.

“Là chú à…” Cậu bé mở cửa nhìn Lăng Duy Khiết ngạc nhiên nói.

“Tom, em quen anh ấy à?” La Tiêu Phụng khó hiểu nhìn em trai, lại quay sang Lăng Duy Khiết.

“Ừ, lần trước chú này đến cùng với một cô khác.”

“Khiết, anh từng đến nhà em khi nào vậy?” La Tiêu Phụng nhìn Lăng Duy Khiết có vẻ càng nghi ngờ hơn.

Lúc này, La Mị Quỳnh bước ra từ trong phòng, vừa đi vừa hỏi: “Tiêu Phụng, con kêu gì đấy? Ai đến?”

“Mẹ, là Khiết. Ảnh đến đón con.” La Tiêu Phụng tưởng bở nói.

“Tôi đến đây không phải vì cô ta. Tôi chỉ có mấy câu hỏi muốn hỏi bà La thôi.” Lăng Duy Khiết hất tay La Tiêu Phụng đang kéo anh ra, đi về phía La Mị Quỳnh nói.

La Mị Quỳnh nhìn Lăng Duy Khiết, dường như vừa mới quen biết anh vậy, quan sát một lúc rồi mới nói: “Cậu chính là người đàn ông đã gọi điện thoại đến đây à?”

“Đúng.” Lăng Duy Khiết nhìn về phía La Tiêu Phụng: “Trước La Tiêu Phụng, bà có từng sinh con gái không?”

Lăng Duy Khiết không muốn lãng phí thời gian nên hỏi thẳng.

La Mị Quỳnh cũng không đáp lại thẳng thừng mà một lúc lâu sau, bà ta nghiêng đầu nhìn người chồng đang bận bịu, cuối cùng mới nói: “Tôi không biết tại sao cậu lại hỏi cái này, nhưng đúng là không có.”

“Khiết, anh có ý gì vậy?” Dường như La Tiêu Phụng cảm nhận được gì đó nên hỏi với vẻ kích động.

“Nếu bà đã nói không có thì tôi cũng không còn gì để hỏi hết. Tạm biệt.” Từ vẻ mặt do dự của La Mị Quỳnh, Lăng Duy Khiết biết có lẽ hôm nay mình đã không đến đúng lúc. Anh lại không nghĩ tới những tập tục xấu của người Trung Quốc.

La Tiêu Phụng có mặt ở đây là đã ngoài dự đoán. Lúc này chồng của La Mị Quỳnh cũng có ở nhà, lại càng nằm ngoài dự đoán, nhưng dường như cũng nằm trong dự đoán. Nếu muốn biết chân tướng thì xem ra phải hẹn một mình La Mị Quỳnh mới được.

“Mẹ, rốt cuộc là sao vậy?” La Tiêu Phụng vội hỏi mẹ mình, nhưng thấy Lăng Duy Khiết đi ra ngoài thì lại đuổi theo.

“Khiết, anh tìm mẹ em rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không phải anh đến để gọi em về à? Không phải đến bàn chuyện cưới xin hay sao?” La Tiêu Phụng chạy theo ra ngoài, kéo Lăng Duy Khiết hỏi.

“Rất đơn giản. Cô hỏi mẹ cô xem có phải là có một người chị hay không? Hỏi rõ ràng xem bố cô ấy là ai?” Lăng Duy Khiết liếc La Tiêu Phụng một cái, thản nhiên nói.

La Tiêu Phụng có vẻ hơi hiểu ra, ả nhìn chiếc xe đỗ ở bên ngoài hỏi: “Có hay không thì có gì khác nhau?”

“Nếu có, có lẽ tôi sẽ cưới cô.” Lăng Duy Khiết cũng nhìn về phía chiếc xe. Khanh Khanh đang ở trong xe. Thật ra thì vẻ mặt của La Mị Quỳnh đã nói dường như không thể nghi ngờ được nữa. Hiện giờ cần biết là cô ấy rốt cuộc có phải là em gái của anh hay không.

“Thật sao? Chỉ cần em hỏi được thì anh sẽ cưới em à?” La Tiêu Phụng vui sướng nói.

“Chỉ cần cô hỏi được đáp áp thật sự thì có lẽ sẽ có một lễ cưới long trọng.” Lăng Duy Khiết ngửa đầu, nhìn bầu trời nước Mỹ nói.

Nếu vợ anh không thể là Khanh Khanh thì người phụ nữ nào mà chẳng được. Huống chi, cưới La Tiêu Phụng vốn là kế hoạch báo thù của anh.

“Được, anh chờ em. Chắc chắn em sẽ hỏi được đáp án.” La Tiêu Phụng nói, siết tay lại như thể đang ra oai.

“Được, vậy tôi chờ tin tức của cô.” Lăng Duy Khiết đẩy La Tiêu Phụng đứng trước mặt mình, đi về phía chiếc xe.

Khanh Khanh ngồi trên xe thấy Lăng Duy Khiết đi ra, đồng thời cũng nghe thấy tiếng kêu như đang tuyên thệ của La Tiêu Phụng: “Chắc chắn anh sẽ cưới em!”

“Khiết, bà ấy nói thế nào vậy?” Sau khi Lăng Duy Khiết lên xe, Khanh Khanh vồ vập hỏi.

“Chồng bà ấy có nhà, không thể nói rõ ràng được. Lần sau chúng ta lại đến đi.” Lăng Duy Khiết đạp chân ga nói.

“Họ nghĩ rằng anh đến cầu hôn La Tiêu Phụng đúng không?” Khanh Khanh nhìn La Tiêu Phụng cùng đi ra, nói bằng giọng chua chát.

Lăng Duy Khiết không đáp lại. Hiện giờ những vấn đề đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải hỏi ra đáp án nhanh chóng, bằng không anh sẽ khó lòng ăn ngon ngủ ngon.

“Khiết, anh nói kẻ thù là mẹ em đúng không? Bà ấy chính là kẻ thứ ba đã phá hoại hôn nhân của ba mẹ anh đúng không?” Vừa rồi ở trên xe, Khanh Khanh đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn nghĩ tới vấn đề khác.

Nếu mẹ mình là kẻ thứ ba, vậy thì giữa mình và Khiết có quan hệ gì không? Bố mình lại là ai?

“Chuyện đó không liên quan tới em. Vợ à, em đừng suy nghĩ lung tung. Tuy rằng bà ta đã sinh ra em, nhưng không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, cũng không nuôi nấng em. Em không liên quan gì tới bà ta hết.” Lăng Duy Khiết sợ Khanh Khanh suy nghĩ miên man nên quyết đoán khuyên nhủ cô.

Sau khi trở lại khách sạn, Lăng Duy Khiết vốn định hẹn La Mị Quỳnh đi ra nói chuyện, nhưng Khanh Khanh lại từ chối.

“Khiết, mình về thôi.”

“Khanh Khanh, chúng ta đến nước Mỹ lần này chính là thăm dò rõ ràng thân thế của em. Giờ còn chưa biết đáp án mà đã về rồi à? Thế thì chuyến đi này chẳng phải là lãng phí hay sao?” Lăng Duy Khiết hơi nhíu mày. Anh rất muốn biết cha của Khanh Khanh là ai!

“Em cảm thấy ai là mẹ em đã không còn quan trọng nữa. Hiện giờ em đã có con của mình, cũng có gia đình của mình. Huống chi bà ấy cũng có gia đình của bà ấy. Nếu bà ấy đã khó xử như vậy thì cần gì phải bắt buộc nữa chứ.” Khanh Khanh buồn bã nói.

Cô cảm thấy mình may mắn hơn những người cả đời không biết ba mẹ mình là ai nhiều. Hơn nữa ba mẹ nhà họ Thẩm đối xử với cô thật sự là rất tốt, cô quá tham lam rồi.

“Vậy thì chúng ta cứ thế trở về à? Gần đây tâm trạng của em vẫn không được vui vẻ cho lắm, hay là chúng ta đi chơi thả lỏng chút nhé!” Lăng Duy Khiết đề nghị.

Khanh Khanh vẫy tay. Tuy rằng phản ứng mang thai đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không có sức nào mà chơi bời nữa. Huống chi cô cũng muốn về gấp để thăm con trai. Hai đứa bé không biết đã về Italia chưa? Hơn nửa năm không gặp, cô rất nhớ bọn trẻ. Thừa dịp này vừa vặn gặp chúng một chút.

“Em chỉ muốn về nhà. Khiết, mình về đi, về ăn tết.”

“Vậy được rồi, chúng ta về thôi.” Lăng Duy Khiết gật đầu. Nếu Khanh Khanh đã muốn về thì về vậy, tin rằng La Tiêu Phụng chắc chắn sẽ hỏi được đáp án. Ngoài ra… Anh cũng có thể lại gọi điện thoại cho La Mị Quỳnh.

Ôm hy vọng mà đến lại, lại ôm thất vọng mà về… Khanh Khanh rất sợ, sợ những suy nghĩ miên man của mình là sự thật, cho nên mới muốn trở về vội vàng như thế.

Trên đường về, Lăng Duy Khiết muốn nói chuyện với Khanh Khanh, nhưng cô lại vờ ngủ. Suốt chặng đường hai người chưa từng trao đổi với nhau, mãi cho tới khi máy bay hạ cánh.

“Em muốn về nhà, được không?” Khanh Khanh hỏi Lăng Duy Khiết.

Cô không muốn bị người ta theo dõi. Nếu trở về nhà cũ, có vệ sĩ, có chú Phúc, thím Phúc, sao cô có thể gặp con được chứ?

“Không được, em bây giờ không ai chăm sóc anh không yên lòng. Trở về có chú Phúc thím Phúc thì anh mới yên tâm đi làm được.” Lăng Duy Khiết quyết đoán từ chối.

“Giờ em đã khỏe hơn nhiều rồi, có thể tự chăm sóc cho mình.” Khanh Khanh ra sức van xin.

“Nhưng anh không yên lòng. Về nhà để chú Phúc thím Phúc chăm sóc đi. Anh hứa với em, sẽ không để người ta trông coi em nữa đâu.” Lăng Duy Khiết nhượng bộ nói.

“Nhưng mà… Em muốn làm việc.” Khanh Khanh nghĩ rồi nói.

Chỉ bỏ vệ sĩ đi thì chưa đủ. Không có internet, không có điện thoại, cô cũng không thể liên lạc với bọn trẻ.

“Em yên tâm, anh hứa sẽ không nhốt em lại nữa đâu.” Khanh Khanh thỏa hiệp khiến Lăng Duy Khiết thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy được rồi.”

Lăng Duy Khiết đưa Khanh Khanh về nhà, không dừng chân lâu mà chạy về công ty ngay lập tức.

“Khiết, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Lại giận dỗi với Khanh Khanh à?” Lăng Duy Khiết vừa trở về, Đoan Mộc lập tức lo lắng đến hỏi hắn.

“Không có. Cô Katie đã đến chưa?” Lăng Duy Khiết cố ý đánh trống lảng.

“Dựa theo thời gian hẹn thì đã đến rồi, nhưng anh không có mặt, người ta tức giận không muốn bàn bạc gì hết, khăng khăng phải chờ anh về. Giờ đang ở khách sạn đấy.” Đoan Mộc buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Vậy cậu đi hẹn chút đi, tối nay gặp mặt.” Lăng Duy Khiết bực bội nói.

“Khiết, nếu anh có việc thì có thể chờ tới ngày mai. Dù sao cô ta cũng đã chờ hai ngày rồi, thêm một ngày cũng không sao đâu. Phải xử lý xong chuyện giữa anh và Khanh Khanh trước mới được.” Đoan Mộc không yên lòng nói.

“Bọn này thật sự ổn mà, cậu đừng nói nhảm lắm thế nữa. Nhanh đi hẹn đi!” Lăng Duy Khiết không muốn nói tới chuyện của mình và Khanh Khanh, phất tay bảo Đoan Mộc đi làm việc.
Bình Luận (0)
Comment